Phương Nhã Ân về đến nhà mặt mũi hầm hầm, vứt chìa khóa xe sang một bên, không nói tiếng nào đá văng đôi giày, Nổi giận đùng đùng đá vào cửa phòng ngủ “Rầm!” một tiếng. Trần Kiện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là đang nổi giận vì vấn đề hắn tra hỏi Lý Cận Dữ ở nhà hàng, trong lòng cũng hậm hực, còn chưa kịp cởi áo khoác đã đi theo cô vào phòng, nào ngờ, cửa đã bị khóa trái.
Trần Kiện tức giận vặn tay cầm mấy lần, không mở được, máu dồn lên não, hét ầm vào cửa phòng: “Phương Nhã Ân, cô đừng lên mặt với tôi nữa, tôi chỉ hỏi đại thằng đó vài câu, cô có cần làm tới mức này không? Tôi cố tình làm nó bẽ mặt đấy thì sao nào? Vô văn hóa, ỷ mình có bề ngoài thì mê hoặc được đám phụ nữ các cô.”
Phương Nhã Ân đang nén một bụng lửa, biết cái tên Trần Kiện này được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, quen thói xem mình là cái rốn vũ trụ rồi nhưng không ngờ hắn lại nhỏ nhen, thiếu phong độ như vậy, nhất thời cũng mất khống chế, những bức xúc kiềm nén ngày thường cũng dồn lại, cãi nhau ầm ĩ với hắn.
“Lý Cận Dữ là bạn trai của bạn thân tôi, trước khi đi tôi đã nói với anh rồi, nhỏ tuổi hơn anh, cũng không làm việc trong công ty, trong nhà còn có một người bà bệnh tật phải chăm sóc, cuộc sống không dễ dàng gì, anh thì hay rồi, cái nào không nên khui đều khui ra hết, người ta không ổn cái gì anh cứ nhắm vào đó mà nói, anh có nghĩ cho cảm nhận của tôi không? Diệp Mông là bạn thân nhất của tôi, nó độc thân bao nhiêu năm nay, không dễ gì mới mở lòng yêu đương một lần, anh thì ở đó làm loạn! Nó có bạn trai anh ngứa mắt vậy hả? Trần Kiện, có phải anh thích nó không?”
Phương Nhã Ân hỏi câu này không hề có ý ghen tuông gì, với cô, cho dù Trần Kiện thật sự thích Diệp Mông, cùng lắm cô chỉ cần ly dị với Trần Kiện, nhưng không chút ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa cô và Diệp Mông. Mặc dù Diệp Mông trông có vẻ không đáng tin, nhưng với chồng của bạn thì trước giờ luôn giữ khoảng cách.
Trần Kiện khinh bỉ, rất bất cần nói: “Tôi mà thích loại hạ đẳng như vậy hả? Ở trước mặt đông người trong nhà hàng mà vừa bắn pháo hoa vừa hôn môi, cũng chỉ có cô ta mới làm ra được chuyện mất mặt như vậy, cô còn chưa biết đám người Mã Bộ trước kia bình luận cô ta thế nào.”
Mã Bộ là bạn cấp Ba của Diệp Mông và Phương Nhã Ân, mấy ngày trước vừa tham gia buổi họp lớp, với cả Lưu Nghi Nghi từng nói sẽ theo đuổi Lý Cận Dữ, cũng chung một lớp. Họ đều học lớp thường, thành tích đều không được như ý lắm. Ngoại trừ Giang Lộ Chi lớp 12 chuyển lên trường điểm ở Bắc Kinh ra, số còn lại có người thi rớt, có người thi trường công, có kẻ ăn bám bố mẹ, đa số đều ở lại thành phố này.
Trần Kiện và Mã Bộ làm chung một đơn vị, đi ra đi vào cùng đường, dần dần cũng trở thành anh em tốt, mặc dù Phương Nhã Ân khuyên ngăn tên Mã Bộ kia không phải kẻ tốt lành gì, bảo hắn tránh xa chút, Trần Kiện đáp lại “chuyện đàn ông thì em hiểu cái gì” cho qua chuyện.
Bây giờ thì Phương Nhã Ân đã hiểu, tại sao Trần Kiện và Mã Bộ có thể trở thành bạn bè nhưng lại không hợp được với Lý Cận Dữ, giữa hắn và Lý Cận Dữ, khác nhau không biết mấy chục ngàn tên Mã Bộ.
Cô mở cửa phòng, cười lạnh vào mặt hắn: “Mã Bộ thuộc loại ăn không được thì đạp đổ nhưng tôi thật sự không ngờ, lúc mình còn sống còn có thể nghe được những ngôn từ không tôn trọng nữ giới từ miệng của anh, có phải sau lưng tôi cũng nói xấu tôi với người khác không?”
Sắc mặt của Trần Kiện cứng đơ, vội vàng phủ nhận: “Em nói linh tinh gì thế! Em là vợ của anh, sao anh có thể nói em như vậy với người khác chứ.”
Trên mặt Phương Nhã Ân đã không còn biểu cảm dư thừa: “Nói thật, trước đây cùng lắm tôi chỉ thấy anh ích kỷ, không chu đáo, không tận tâm thôi, nhưng ít ra cũng là người thành thật. Lần trước tôi té gãy chân, anh đi công tác một tháng chưa trở về, chạy trong chạy ngoài bệnh viện đều là Diệp Mông và Lý Cận Dữ lo liệu giúp tôi, anh có từng đến thăm không? Mẹ anh ngoài việc đến đưa con đi, có từng ngó ngàng đến tôi không? Một lần cũng chưa từng. Nói thật, tôi và Diệp Mông là chị em quen biết từ thời trần chuồng tắm mưa, nói câu khó nghe thì anh chả là cái thá gì với tôi cả.”
“Tôi thấy cô vì thấy Diệp Mông tìm được một thanh niên trai tráng, ngưỡng mộ thì có.” Trần Kiện đột nhiên biến sắc, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Trên đời này, kẻ không ra gì nhất, không phải tôi, mà là cô, mẹ kiếp, lúc đầu nếu không phải cô lấy con ra ép tôi thì ông đây mà cưới cô hả?.”
______
Bờ hồ rất tối, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, bóng cây đứng chồng lên nhau. Dưới ánh trăng, nước hồ ánh lên màu bạc, xung quanh yên ắng, lúc này không còn người chạy bộ hay người qua đường, chỉ có hai bóng người ôm nhau đứng ở lan can kia.
Thời gian như bị người ta thắt chặt, lẳng lặng trôi qua trong đêm tối. Mặt hồ yên tĩnh gợn vài lợn sóng lăn tăn, tựa như bị hàng ngàn bạc vụn rơi xuống, sáng đến phản quang. Lúc này Diệp Mông nhìn rất rõ anh, cô nghĩ mình cần thu hồi lại câu nói anh cũng như các anh trai đẹp thông thường, người đàn ông này cho dù có đặt trong vùng trai đẹp, cũng là hạc giữa bầy gà. Khuôn mặt góc cạnh, cánh môi mỏng mảnh, đẹp đẽ. Chỉ nhìn gương mặt sẽ cảm thấy anh chàng này có hơi ốm yếu, nhưng khi Diệp Mông ôm anh lại không phải ốm, thân người săn chắc. Mặc đồ Tây đeo thêm cặp kiếng thì rõ ràng là loại dân chơi trí thức.
Cô cuộn trong lòng của Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ thì thoải mái tựa vào lan can, một tay ôm lấy eo cô, một tay vịn vào lan can, cúi đầu ngắm nhìn cô.
Diệp Mông như chú gấu Koala vậy, ôm chặt eo anh, ủi xìu không nói lời nào, giống như đang xấu hổ. Lý Cận Dữ không nhịn được mỉm cười, dời tay đặt trên lan can xuống, nhấc gáy cô lên, nhìn vào mắt mình, vạch trần không nể mặt: “Giả vờ ngây thơ cái gì, mấy lời này chưa nghe được ngàn lần, chắc cũng có trăm lần rồi chứ.”
Diệp Mông ngẩng đầu lên, người vẫn đang ở trong vòng tay ấm áp của anh, nghe được nhịp tim của anh, cảm thấy rất an toàn: “Cậu đâu có giống họ.”
Anh cười hừ một tiếng, không ăn thính, quay đầu đi: “Thôi bớt đi.”
“Cậu đẹp trai nhất.”
“Ừ.” Đột nhiên lạnh nhạt rồi lại quay đầu nhìn sang những ngọn đèn ở bờ hồ chớp nháy kia.
Diệp Mông ôm lấy mặt anh, dùng sức ép anh quay đầu lại: “Hai chúng ta đừng chơi trò ghen tuông vớ vẩn kiểu này nữa, tôi biết cậu yêu lần đầu, tôi thì kinh nghiệm đầy mình, nhưng tôi thề, em à, nếu để tôi biết trước trong thế giới này có sự tồn tại của cậu, tôi nhất định sẽ lập tức bay ngay đến tìm cậu.”
“Thôi đủ rồi, cho tôi được yên tĩnh thêm vài năm đi.” Lý Cận Dữ mặc cho cô xoa xoa mặt mình, nhếch mép cười nhạt: “Hơn nữa, tình cảm của chúng ta cũng chưa đến mức đó mà chiêu dỗ ngọt bạn trai của chị làm tôi nghi ngờ chị không chỉ có ba cuộc tình. Tôi cho chị một cơ hội nói thật, chị đừng lừa tôi.”
Diệp Mông sợ anh đẩy cô ra, hai tay ôm chặt eo anh, thân người dính sát nhau, vòng ngực mềm mại áp sát anh: “Được rồi, sáu người.”
Lý Cận Dữ cứng đơ, “?”
“Thôi được, thực ra là chín người.”
“…”
“Ồ, thực ra chính xác là mười người.”
Diệp Mông nhìn sắc mặt anh một lúc một tối hơn, cuộn trong lòng anh mà buồn cười chịu không nổi, Lý Cận Dữ phát hiện cô cười đến run người, lạnh lùng nói: “Chị chơi tôi hả?” Không đợi Diệp Mông trả lời, Lý Cận Dữ tựa vào lan can, mặt vô cảm má cô, hơi cúi thấp người xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp tập trung nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là mấy người? Hả?”
Đôi mắt ấy đúng là thâm tình.
Diệp Mông bị anh nhìn đến tim đập thình thịch, trong đầu như có con hươu hỗn loạn đâm bừa vào cột nhà, cô cảm thấy như nhà mình sắp đổ rồi, ma quỷ xui khiến thế nào mà chỉ biết ôm lấy anh khai thật: “Chỉ ba người, thật sự chỉ có ba người.”
“Câu Khải thì sao?” Anh hỏi: “Đã tính vào chưa?”
Diệp Mông hơi ngẩn người, đang định hỏi anh sao lại biết Câu Khải, trong đầu đột nhiên hiện ra lúc ở chợ nông sản Giang Lộ Chi nói sang năm Câu Khải sẽ đến đây, nói: “Không tính, hắn là ông chủ của tôi. Tôi đâu có bị điên mà đi yêu đương với hắn chứ.” Nói đến đây, Diệp Mông vờ như chịu hết nổi nói: “Lý Cận Dữ, tôi ở trong mắt cậu thật sự tùy tiện như vậy sao? Lẽ nào chỉ vì tôi chủ động theo đuổi cậu?”
Không phải Diệp Mông tùy tiện, mà vì anh quá hiểu Câu Khải rồi. Vừa định lên tiếng, di động của Diệp Mông vang lên.
Nói được vài giây, cô nhanh chóng cúp máy, nói với anh: “Trần Kiện đòi ly hôn với Phương Nhã Ân, giờ tôi phải sang đón cô ấy.”
“Sao tự dưng lại ly hôn?” Anh hỏi.
Diệp Mông nhàn nhạt lắc đầu, nhìn người đàn ông biếng nhác tựa vào lan can này tự giễu: “Chắc ăn là vì bữa cơm hôm nay, Trần Kiện trước giờ không thích tôi lắm, hắn và bạn cấp Ba của chúng tôi là Mã Bộ làm chung công ty, Mã Bộ trước kia từng theo đuổi tôi nhưng bị tôi từ chối, chắc là đi nói xấu sau lưng rồi, thêm vào vừa rồi ở trong nhà hàng, chắc Trần Kiện cũng như cậu, cảm thấy tôi tùy tiện nói ra mấy lời khó nghe, còn Phương Nhã Ân chắc đã bất bình giùm tôi.”
Diệp Mông bất giác bị một cánh tay kéo vào lòng, Lý Cận Dữ một tay đút túi, một tay kéo cô vào sát người mình, cúi đầu nhìn cô, ở góc vắng này, ánh trăng bao trùm, hồ nước lăn tăn, đáy mắt anh tựa như một dòng nước gợn sóng, sâu lắng nhưng chân thành nhìn vào cô: “Tôi không giống Trần Kiện, chuyện này, nếu bây giờ chị không có thời gian lắng nghe, sau này tôi sẽ giải thích với chị được không?”
Thực ra Diệp Mông cũng không phải giận thật, nhưng trực giác cho thấy chuyện này liên quan đến Câu Khải, nhìn dáng vẻ uất ức của anh, cô gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi đón Phương Nhã Ân trước.”
Lý Cận Dữ không động đậy, một người cao to như dính vào lan can rồi, Diệp Mông kéo thế nào cũng không được: “Mọc lên lan can rồi hả?”
Người đàn ông này biếng nhác tựa vào lan can, hai tay đút túi mặc cho cô kéo, quyết không động đậy, lạ thật, không biết có phải ảo giác không, Diệp Mông nhìn thấy nuối tiếc không nỡ trong ánh mắt lạnh nhạt của anh, nhưng chỉ tích tắt biến mất, chốc lát quay trở về dáng vẻ lạnh lùng, sau đó có hơi không tự nhiên cố che giấu nói: “Vậy chị hôn tôi đi.”
“Hả?”
Lúc này rồi còn đùa gì vậy? Phương Nhã Ân sắp lang thang đầu đường xó chợ rồi kìa.
“Vừa rồi chẳng phải mới cãi nhau sao?” Anh nói.
Vừa rồi nào có cãi nhau gì, là trẻ con sao? Cho dù cãi nhau, làm hòa còn phải hôn một cái hả? Tuy trong lòng nghĩ ngợi đủ thứ linh tinh nhưng cơ thể cô rất thành thật, rất không bị dụ dỗ mà nâng mặt anh lên hôn một cái, Lý Cận Dữ không biết từ khi nào đã lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa lên cao cao, “tách” một tiếng, đèn flash chiếu sáng góc tối của họ, gió luồng qua cây, hoa đang nở rộ, dường như trong phút chốc bị người ta bỗng dưng cho ngưng đọng, người trong tấm hình tựa sát vào nhau, cô gái luyến tiếc ngậm lấy môi chàng trai. Diệp Mông nhắm mắt, Lý Cận Dữ mở mắt ngắm cô, đáy mắt đều tràn ngập ý cười, có một cảm giác lãng mạn đượm buồn khó nói “Tôi như phù du, sớm nở tối tàn vì em, thậm chí còn vì em đảo ngược Càn Khôn”.
Hai người bắt xe về lấy xe của Diệp Mông, Lý Cận Dữ ngồi ghế phụ, Diệp Mông vừa lên xe như vào không gian riêng tư, nhịn không được liền trêu anh: “Không ngờ cậu có sở thích chụp cận mặt, nhìn không ra đó cậu em. Lần sau có thể chụp kích thích hơn nữa.”
Chiếc Buick lên đường, lướt nhanh như gió, kỹ thuật lái xe của Diệp Mông tiến bộ nhiều hơn trước rồi, ít ra trên đường vắng vẻ, có thể lên 80km. Sắc đêm mờ ảo bị bỏ lại phía sau, cảnh đêm đứt đoạn, đèn đường rọi lên cảnh vật mờ mịt, giờ đêm đã khuya, dọc đường dường như không còn bóng người.
Lý Cận Dữ đằng hắng, nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, vừa sợ vừa chấp nhận nói: “Được, chút nữa tôi đăng lên trang cá nhân.”
Diệp Mông đang chầm chậm dừng xe ngay bên dưới khu nhà của Phương Nhã Ân, vừa nghe anh nói vậy, nhớ ra con người anh chăng có chút tiếng tăm gì, danh sách bạn bè nghèo nàn, bất giác cười, sau khi gửi định vị cho Phương Nhã Ân, cô tiện tay vứt di động sang hộp phụ bên cạnh, không chút lo sợ, hơn nữa còn dùng tay chọt chọt gương mặt lạnh lùng của anh khiêu khích: “Ai không đăng là cún.”
Lý Cận Dữ bật điện thoại cô lên, hoàn toàn chịu thua: “Được, chịu thua, không mặt dày như chị.”
Diệp Mông ngồi ngay ngắn lại, không trêu trọc anh nữa, cười nói: “Tấm kia đẹp, gửi cho tôi, tôi phải đăng làm ảnh bìa.”
“Không thích.”
“Cậu ngại cái gì thế? Vừa rồi ai ở bờ hồ nói mấy lời tình ý lưu loát kia nhỉ, tôi mới phải chịu thua đó.”
Lý Cận Dữ quay đầu nhìn cô, yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc, lạnh nhạt nói: “Được, không có lần sau nữa.”
“Đừng mà, bé yêu.” Diệp Mông nhìn thấy anh giận rồi, gở dây an toàn trườn người vòng tay qua cổ muốn hôn anh, Lý Cận Dữ nhất quyết bất động, không chịu phối hợp với cô, còn lạnh lùng vô tình quay mặt đi, dáng vẻ không muốn bị trêu đùa nữa: “Phương Nhã Ân đến rồi.”
Phương Nhã Ân thật sự tay xách nách mang cả mớ đồ nhìn như bà thu ve chai từ phía sau đi đến, tay còn đang dắt theo một đứa con trai.
Lý Cận Dữ giúp cô ấy chất hành lý lên xe, cậu bé đứng bên cạnh lễ phép chào hỏi: “Chào anh Cận Dữ.”
Lý Cận Dữ xoa xoa đầu cậu bé, Diệp Mông đứng một bên vờ như ghen tỵ: “Sao em không chào chị vậy?”
Cậu bé làm mặt quỷ với cô: “Dì Diệp Mông.”
Diệp Mông nổi giận, đuổi theo đòi đánh đòn: “Thằng oắt con, thiếu đòn đúng không? Trả Transformer đây.”
Sau khi lên xe, không khí cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Diệp Mông nhìn sắc mặt xanh xao của Phương Nhã Ân, cũng không còn tâm trí đùa giỡn nữa, nhìn sang Lý Cận Dữ rồi hỏi thẳng: “Mày và Trần Kiện cãi nhau không phải vì tao và Lý Cận Dữ chứ?”
“Bớt tự đánh giá cao bản thân đi.” Sắc mặt Phương Nhã Ân không được tốt lắm.
“Vậy mày nói nghe tại vì sao? Để tao xem thử còn cần đi làm không.”
Phương Nhã Ân không lên tiếng, cô không muốn nói mấy lời này trước mặt con cái. Tính cách Diệp Mông đúng là quá vô tư, không nghĩ đến Giai Vũ ngồi ghế sau giờ đã trong độ tuổi hiểu chuyện rồi.
Lý Cận Dữ vẫn luôn im lặng đột nhiên tiếp lời: “Hết xăng rồi, phía trước có trạm xăng, chị vào đổ xăng, tôi dẫn Giai Vũ đi mua ít đồ ăn.”
Diệp Mông cúi đầu nhìn, đúng thật, lập tức nghe theo đề nghị của anh đánh vòng cua. Giai Vũ rất nghe lời, theo Lý Cận Dữ xuống xe, Diệp Mông và Phương Nhã Ân ngồi lại trong xe, nhìn theo hai bóng người một lớn dắt một nhỏ từ từ xa dần đi đến cửa hàng tiện lợi, Trần Giai Vũ đi phía trước vui vẻ nhảy chân sáo, Lý Cận Dữ cao to chầm chậm đi theo sau, thi thoảng giơ tay vịn cậu bé lại sợ nó ngã, bóng đèn đường mở ảo rọi dài bóng của hai người, Diệp Mông bỗng dưng thấy cảnh tượng này gợi lên cảm xúc khó tả, nếu đây là con của cô và Lý Cận Dữ, cuộc đời dường như… rất viên mãn thì phải.
“Lý Cận Dữ rất chu đáo,” Phương Nhã Ân ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, cô ấy nhìn hai người họ, lần đầu tiên không khuyên chị em mình chơi chán thì bỏ, ngược lại chân thành góp ý: “Tao cũng xem như gặp qua rất nhiều người, kể cả lúc làm ăn ở Quảng Đông, gặp rất nhiều tên nguỵ quân tử có tiền có thế. Câu ấy là quý ông không giống quý ông nhất trong số đàn ông mà tao gặp, lễ nghĩa của cậu ấy ngấm vào xương tủy rồi. Mày nên biết trân trọng đi, nói không chừng là báu vật đó.”
Hai người một lớn một nhỏ đã bước vào cửa hàng, Diệp Mông nhìn qua mặt kính, có thể thấy được phần đầu nhô lên phía sau các kệ hàng hóa. Cô nửa đùa đáp: “Hay là ly hôn thật với Trần Kiện đi, tao nhường cậu ấy cho mày.”
“Bớt giỡn, hai người không biết ai chết trong tay ai đó.” Phương Nhã Ân nhìn cô cười trên nỗi đau người khác nói: “Lý Cận Dữ không đơn thuần như bề ngoài đâu.”
“Cậu ta không hề đơn thuần như vẻ ngoài, xấu xa lắm.” Diệp Mông cười cười nói: “Nói thật đi, mày và Trần Kiện sao lại cãi nhau? Thật sự tại tao sao?”
Phương Nhã Ân nói sơ đầu đuôi sự việc xong, cuối cùng nói: “Thực ra không liên quan đến mày, tại hôn nhân của tao và Trần Kiện sớm đã có vấn đề rồi, cũng trách tao nhìn người không tốt, lúc đó nghe nói người kia kết hôn rồi, nhất thời nóng giận liền đi đăng ký bừa với Trần Kiện.”
Diệp Mông yên lặng lắng nghe, thở dài: “Vẫn là tại tao, vừa rồi lúc ăn cơm tao đã thấy bất thường rồi, Trần Kiện mang sự ác ý đối với tao trút lên người Lý Cận Dữ, ép hỏi mấy vấn đề đó, có câu nào mà không phải làm khó Lý Cận Dữ chứ, Lý Cận Dữ nghĩ cho quan hệ giữa tao với mày, nhịn hết lần này đến lần khác, sếp tao, Câu Khải, mày biết chứ, quán quân giải vô địch thế giới về trí nhớ, tao cảm thấy trí nhớ của cậu ấy còn tốt hơn sếp tao, thuộc dạng nhìn là nhớ.”
Phía cửa hàng tiện lợi, một lớn một nhỏ đã đi ra, bên này cũng vừa đổ xăng xong, Diệp Mông lái xe sang đó: “Tiếp theo mày có dự tính gì? Nếu ly hôn thật, khả năng Giai Vũ được xử giao cho Trần Kiện khá cao, dù sao hắn cũng là dân nhà nước. Nếu mày còn muốn tiếp tục sống chung với hắn, chỉ cần Trần Kiện là người đàn ông đáng để mày gửi gắm cuộc đời, thì vấn đề giữa tao và Trần Kiện dễ xử, muốn tao quỳ trước hắn cũng được. Nhưng tất cả sự thật đều chứng minh, hắn vô trách nhiệm, không đáng để bất kỳ ai gửi gắm đời người.”
“Xin lỗi cái quần què, mày và Trần Kiện vốn chẳng có mâu thuẫn gì, ngày thường mày đã đủ khách sáo với hắn rồi. Nói câu khó nghe, hắn quan hệ tốt với Mã Bộ chẳng qua muốn nịnh bợ bố của Mã Bộ thôi, nên mới hùa theo Mã Bộ bốc phốt mày. Trước kia tao thấy hắn trung hậu thật thà, đúng là mù mà, giấy kết hôn đúng là chiếc gương chiếu yêu, đàn ông trước khi kết hôn đều tỏ vẻ đứng đắn nghiêm túc, sau khi kết hôn yêu ma quỷ quái gì cũng hiện nguyên hình ra. Tao với hắn bất đồng không chỉ một lần này, đã mấy năm rồi, tất cả lười biếng, không xem trọng cuộc hôn nhân này, lạnh nhạt với con cái và cả mấy chuyện ong bướm bên ngoài, tao đều thấy rất rõ. Lần này, tao phải ly hôn, quyền nuôi dưỡng con tao cũng sẽ cố gắng tranh lấy.”
Diệp Mông cũng không khuyên nữa, hai người họ trước giờ luôn vậy, trong lòng hiểu rõ chẳng qua không nói ra thôi, không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của đối phương, chỉ cần đứng phía sau ủng hộ người còn lại là được, cho dù là sai, cũng sẽ cùng nhau gánh vác, bởi vì họ đều không có thiên lý nhãn, hoàn toàn không biết con đường nào là đúng, con đường nào là sai. Bạn thân chính là cho dù bạn chọn đi con đường nào, dù có đầy gai góc, chỉ cần âm thầm cùng người đó đi đến đích là được.
Đưa Phương Nhã Ân đến khách sạn, Diệp Mông và Lý Cận Dữ ngồi lại trong xe một lúc, Diệp Mông mở cửa sổ xe, tay kẹp điếu thuốc gác trên khung cửa, đưa lên miệng hút một hơi, khó chịu phả khói thuốc ra nói: “Sau này nếu có người giống Trần Kiện hỏi móc cậu như vậy, cậu mặc kệ là được, đừng nhịn nhục chịu thiệt. Họ đều biết con người tôi trọng sắc khinh bạn, ai dám chọc bạn trai tôi không vui, đừng ai hòng yên ổn.”
“Khi nào chị lên thành phố làm?” Lý Cận Dữ hoàn toàn làm lơ lời cô nói.
“Sau ngày mười, vẫn chưa có thông báo chính thức.”
Vừa dứt lời, di động vang tiếng “ding dong”, Diệp Mông lấy vớ di động từ hộp phụ lên xem, hai mắt tối sẫm, trùng hợp vậy, vừa nhắc đã có tin, Diệp Mông im lặng đưa di động cho anh xem.
“Anh trai này, cậu đúng là thần, tôi đợi tin nhận việc suốt hơn nửa tháng rồi, cậu vừa hỏi liền có tin nhắn triệu tập tôi này. Cậu là ma quỷ sao?”
Anh cạn lời nhìn cô: “Chẳng phải chị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Bây giờ ở đây kêu than cái gì?”
“Chuẩn bị gì mà chuẩn bị, tôi định trước đi khi làm ngủ với cậu đã, bây giờ người ta thông báo ngày kia tôi đến nhận việc, cậu xem đi, tối nay hoặc ngày mai chúng ta trích thời gian làm cho xong chuyện này đi.” Diệp Mông vừa đùa vừa gãy thuốc, trêu anh.
“Mẹ nó chứ, tôi thua chị thật đấy.” Lý Cận Dữ ngẩng đầu tựa vào ghế, liếc sang cô rồi bất lực nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cười mắng một câu.
Diệp Mông lái xe về nhà, dừng xe dưới lầu: “Cậu thật sự không cần tôi tiễn sao?”
Lý Cận Dữ ngồi ở ghế phụ có hơi mệt mỏi, giọng mang âm mũi “ừ” một tiếng, “Vào nhà đi, xe của chị ông bác ở lầu dưới nhà tôi đạp vài cái còn vững hơn chị, chút nữa tôi tự đi về.”
Diệp Mông gật gật đầu, gở dây an toàn ra, hình như nhớ ra gì đó, trườn người qua: “Hôn một cái.”
Lý Cận Dữ gắng gượng cả một ngày, buồn ngủ chịu không nổi, nhìn cô dỗ dành cười, ngồi trên ghế phụ, mắt liếc xuống nhìn cô một lúc, ánh mắt mông lung như một lớp cát bao trùm lên, cực kỳ qua loa cười cười, cúi đầu đáp lên cánh môi cô như chuồn chuồn đạp nước: “Được chưa?”
Diệp Mông đắc ý cười cười, sau khi về nhà tắm rửa nằm trên giường, gửi một tin nhắn cho Lý Cận Dữ.
Lúc này, Lý Cận Dữ vừa về đến nhà, di động trong túi rung lên, tiếng tin nhắn vang.
[Mông: Bé yêu.]
[LJY: Ừ.]
[Mông: Bé yêu bé yêu bé yêu.]
[LYJ: Buồn ngủ, ngủ đây.]
[Mông: Ngày mai đi xem phim không? Tôi biết trên trấn có một rạp chiếu phim phòng riêng. Yên tâm, không có camera đâu.]
[LYJ: Ừ.]
[Mông: (Hình tức giận), cậu nhắn tin với cô gái khác cũng kiệm chữ như vậy sao?]
Chưa được bao lâu, Lý Cận Dữ cũng lười trả lời, thẳng thừng gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của anh và cô gái khác:
[Lưu Nghi Nghi: Có đó không?]
[LJY:.?]
[Lưu Nghi Nghi: Có phải Lý Cận Dữ không?]
[LJY:?]
[Lưu Nghi Nghi: Cậu còn nhớ tôi không? Tôi làm việc ở ngân hàng, phía Tây thành phố vừa mở rạp chiếu phim mới. Ngày mai tôi có thể mời cậu đi xem phim không?]
[LJY: Xinloihenbangairoi]
[Lưu Nghi Nghi: Cậu có bạn gái rồi hả?]
[LJY: U]
Diệp Mông không ngờ Lưu Nghi Nghi vẫn chưa bỏ cuộc, cô thấy phía Lý Cận Dữ không có động tĩnh gì, cho rằng cô ta đã sớm bỏ cuộc, không ngờ cô gái này vẫn âm thầm hẹn.
Ngay sau đó, di động lại rung, anh gửi thêm một tin nhắn.
[LJY: Màn hình nát rồi, không hiển thị chữ. Tôi dùng bàn phím Qwert, một câu như vậy cũng tốn hết của anh đây năm phút gõ đó.]
[LJY: Đãi ngộ dành cho bạn gái đó, vui không?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...