Edit: Hanna
Beta: Heulwen
“Vậy, anh không chỉ là cơ trưởng, mà còn là… Con trai của chủ tịch tập đoàn Viễn Bác?”
Trước hết, cô không thể tìm được từ nào thích hợp hơn, nên chỉ có thể diễn đạt ý nghĩ như này, hai tay đút trong túi áo, cúi đầu xuống, còn hơi quay người ra phía khác.
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Ừ, tương lai sẽ phải đi tiếp quản một phần công việc của ba, phần lớn lý do không thể tiếp tục điều khiển máy bay nữa ......!chính là xuất phát từ mối quan hệ này.”
Thời Thiển lặng lẽ thở dài, đối với việc anh từ bỏ việc là cơ trưởng, cô cảm thấy tiếc vô cùng.
Phải biết là, không phải ai cũng dễ dàng để đảm nhận vị trí“cơ trưởng”, sau khi quen biết anh, thỉnh thoảng cô cũng chú ý đến mảng kiến thức về công việc này.
Nghề nghiệp phi công yêu cầu mọi người phải thi đỗ rất nhiều loại giấy phép, ngay cả khi họ điều khiển các loại máy bay khác nhau của cùng một nhà sản xuất thì loại chứng chỉ cần thiết để bay cũng chưa chắc đã tương đồng.
Mà ở phía sau, họ còn phải trả giá bằng thời gian, tinh thần và sức lực lớn đến mức đáng kinh ngạc.
“Xem ra, em phải chọn lựa nhà hàng thật tốt để mời vị ân nhân này ăn một bữa cơm mới được, cậu chủ Tùy.”
Giọng nói của Thời Thiển lộ sự uyển chuyển, mềm mại như nước, lúc cô nói ra ba chữ này, vô cùng dịu dàng, khiến Tùy Cẩn Chi cong môi cười, nhìn cô một cách hứng thú.
“Em vẫn nhớ rõ, hình như phi công các anh cũng có yêu cầu riêng về chế độ ăn uống đúng không?”
“Chỉ khi làm nhiệm vụ, anh mới chú ý một chút, cố gắng không ăn những thức ăn khó tiêu hóa, vì dễ bị đầy hơi khi bay trên cao, cũng đừng quá cay quá nhiều dầu mỡ là được.” Tùy Cẩn Tri giải thích một vài chi tiết đơn giản cho cô: “Ngoài ra, rượu bia bị cấm tuyệt đối vào tám tiếng trước chuyến bay.”
Thời Thiển nhớ kỹ từng thứ một vào trong , sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Nhưng cuối tuần sau là Tết Dương lịch rồi.
Mẹ em muốn em về nhà sớm một chút, công ty bọn em cũng bắt đầu được nghỉ rồi.
Vì vậy, việc mời anh ăn cơm...!có thể phải lùi lại đến sang năm.”
“Không cần vội, đây chỉ là chuyện nhỏ.” Tùy Cẩn Tri nói đến đây thì anh mới chú ý đến mấy người qua lại trong đại sảnh, mỗi khi đi ngang qua hai người họ đều sẽ dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn họ vài lần.
Thời Thiển thầm nghĩ, có lẽ do cơ trưởng Tùy có xuất thân không tầm thường, nói không chừng anh với Tạ Thanh Sam cũng có quen biết, vì vậy, anh mới có thể tìm đến công ty thiết kế nội thất của họ.
Tùy Cẩn Tri nhìn thoáng đồng hồ một cách tự nhiên, rồi nói với cô: “Ngày mai anh có một khóa huấn luyện mô phỏng máy bay, anh đi trước nhé.”
Thời Thiển đang định tiễn anh ra cửa, người đàn ông đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô một cách chăm chú, có một tia sáng lóe lên trước khi anh cụp mắt lại.
Cô đang cảm thấy kỳ quái, nhưng không ngờ, Tùy Cẩn Chi dùng giọng nói khá nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ một nhưng đều mang theo tình cảm trong đó: “Thời Thiển, có một số chuyện, lần sau anh sẽ nói cho em biết.”
“...”
Mặc dù Thời Thiển đã thầm hỏi bản thân mình không biết bao nhiêu lần rằng hình như cậu chủ Tùy có gì đó không ổn......
Nhưng cô vẫn không có cách nào ngưng suy nghĩ lung tung mà!!!!
Nhưng vấn đề là ó thể anh có gì muốn nói với cô, còn nhất định phải lần sau mới nói?
Thời Thiển dùng hai tay che lại khuôn mặt đang ửng đỏ của mình, thường ngày cô đối với mọi người mọi vật đều bình đạm, nhẹ nhàng, không quá lạnh lùng cũng không quá nhiệt tình, nhưng bây giờ gặp được Tùy Cẩn Tri, tại sao anh chỉ nói một câu như vậy mà lại khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
...!Rốt cuộc anh muốn nói gì với cô.
Thời Thiển quay lại trên tầng mà trong lòng khó hiểu vô cùng, Uông Mạn Quyên đứng ở bên cạnh bàn làm việc của cô, nhìn cô, sắc mặt quái lạ nói: “Chị Thời, chị vừa đi đâu vậy?”
Thời Thiển cười cười, nói: “Chị đi gặp một người bạn.”
Uông Mạn Quyên: “ ...!Bạn ư? Chị gái làm cùng tòa nhà này à?”
Thời Thiển không muốn nói chuyện với cô ấy, liền cúi đầu làm việc, dù sao cô cũng không nói linh tinh, Tùy Cẩn Tri cũng coi như là bạn của cô mà.
_______________________
Chuyến bay cuối cùng trong năm nay diễn ra trong sắc trời u ám mờ mịt, Tùy Cẩn Tri đeo túi đồ đựng hành lý của mình đến văn phòng chuẩn bị của phi hành đoàn.
Dựa theo trình tự, anh phải hoàn thành rất nhiều việc trước khi cất cánh, hai phi công phụ cũng đến cả rồi, sau khi chào hỏi lẫn nhau, anh bắt đầu chuẩn bị EFB*
*: viết tắt của electronic flight bag, là túi bay điện tử là một thiết bị quản lý thông tin điện tử giúp phi hành đoàn thực hiện các nhiệm vụ quản lý chuyến bay dễ dàng và hiệu quả hơn với ít giấy tờ hơn.
“Dự báo thời tiết cho thấy có thể có mưa lớn ở thành phố Tây Linh.”
Tùy Cẩn Tri chạm vào màn hình, thấp giọng nói: “Ừ, trước tiên chúng ta hãy quyết định các giải pháp cần thiết.”
Các yếu tố thời tiết gây nguy hiểm và làm mất ổn định của chuyến bay.
Do đó, họ thường tổ chức các cuộc họp dự trù trước và và cdưa ra các phương án tốt nhất.
Ví dụ như lựa chọn một sân bay để dừng tạm thời, hoặc là trực tiếp quay trở lại thành phố S.
Nhiệt độ bên ngoài gần chạm mức âm độ, khí trời rét lạnh, quạnh hiu, nhưng công việc kiểm tra trước khi cất cánh không được phép cẩu thả dù chỉ là một việc rất nhỏ.
Tùy Cẩn Tri mặc áo đồng phục, khoác bên ngoài một chiếc áo gió, đi vào sân bay, khi anh đang nhận danh sách kiểm tra của đội hậu cần dưới mặt đất, điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, hóa ra là tin nhắn WeChat do cô gái kia gửi đến, anh không nhịn được cong cong môi cười.
Có vẻ như mọi việc tiến triển khá thuận lợi.
"Buổi sáng tốt lành, anh Tùy.
Ngày mai đã là giao thừa, chúc Tết sớm để tránh bị tắc nghẽn mạng! Năm nay có thể bình an bảo toàn tính mạng, là nhờ anh ra tay giúp đỡ khi gặp nguy hiểm, cô gái nhỏ không thể báo đáp, chỉ có thể vô cùng mang ơn anh.
(〃 ▽ 〃) Sang năm mới chúc anh công việc thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý!”
Lúc Thời Thiển đang làm ổ trong chăn ở trên giường mà gửi tin nhắn, cả người vô cùng ấm áp, trong đầu lúc nào cũng có những suy nghĩ linh tinh bay qua lượn lại.
Cô đọc lại tin nhắn mình gửi trên WeChat những mấy lần, dáng vẻ vui tươi, tình cảm chân thành được biểu lộ, lúc này mới vừa lòng mà rời giường đi tắm rửa, chuẩn bị cho chuyến bay buổi chiều.
Chiều tối, chuyến bay từ thành phố S đúng giờ đến sân bay thành phố Tây Linh.
Trên đường Thời Thiển ngồi xe về nhà, cô nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tùy Cẩn Tri trả lời lại: “Nếu sợ tắc nghẽn mạng, có thể gặp mặt nói trực tiếp.”
Đột nhiên trái tim của Thời Thiển đập thình thịch, thật sự có chút xấu hổi khó nói mà.
Nếu bắt cô phải nói ra những lời này trước mặt một người đàn ông, quả thật là cảm thấy rất thẹn thùng nha, nhất định sẽ rất khó xử!
Thời Thiển cầm điện thoại di động, nhét vào trong túi, cong môi nhìn cảnh đường phố lạnh lẽo vụt qua như bay bên ngoài cửa sổ.
Đi đường mệt mỏi cuối cùng cũng về tới nhà, lúc đó mẹ cô đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, chú Dư thì ngồi trên sô pha xem TV, thấy cô đã về, vội vàng đứng dậy, xách vali hành lý vào cho cô.
“Cuối cùng người con gái nhỏ bận rộn của chúng ta đã trở lại.
Bữa tối có cánh gà mà cháu thích ăn, còn có món củ kiệu ngâm chua đó…”
Thời Thiển cười nói: “Không cần nấu nhiều như vậy đâu ạ, ăn không hết lại phải đổ đi.” Cô xoay người nhìn nhìn bốn phía xung quanh, hỏi bọn họ: “Ông ngoại, bà ngoại đâu rồi ạ?”
Chú Dư: “Hai người ra ngoài đi tản bộ, cũng chưa thấy về.”
Bởi vì bây giờ mua sắm trực tuyến đã rất phát triển, mọi thứ đều có thể mua được trên mạng.
Vì vậy, không phải mỗi lần về nhà cô đều mang theo nhiều quà nữa mà như vậy cũng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đầu tiên Thời Thiển lên phòng cất hành lý rồi đi dạo một vòng xung quanh, lần gần nhất về nhà đã là từ kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh vừa rồi, tính ra cũng đã lâu không ở nhà, trên ban công nhiều thêm vài chậu hoa lan, có lẽ lúc chú Dư đi chợ hoa mua về tặng mẹ.
Ôi, đúng là ngược đãi cẩu độc thân mọi lúc mọi nơi.
Chú Dư đứng ở phía sau cách cô không xa, nói: “Vào mùa đông rất nhiều hoa cỏ khó sống nổi.
Mỗi ngày đều phải bê ra bê vào, nếu không thì chúng sẽ chết cóng mất.”
“Dư Chính Đông, lại đây giúp em với!” Nghe thấy tiếng bà xã đại nhân gọi với ra từ trong bếp, chú Dư xoay người đi qua hỗ trợ.
Mẹ của Thời Thiển, Hạ Hiểu Lôi, là điển hình cho mẫu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, trán cao, mày rậm, khi không nói chuyện thì yên tĩnh, hiền hòa, khi mở miệng thì khiến người khác cảm thấy càng duyên dáng thân thiện, cực kì có khí chất.
Mặc dù như vậy, ba của Thời Thiển đã lựa chọn bỏ rơi gia đình khi cô đang học trung học cơ sở, chỉ bởi vì “Mối tình đầu” mà ông không thể nào quên được.
Người phụ nữ kia và mẹ của Thời Thiển có vài nét giống nhau trên khuôn mặt, cả hai người đó đã yêu nhau từ thời còn là sinh viên.
Khi biết được điều này, Thời Thiển đã âm thầm thề, cô sẽ không bao giờ tìm một người đàn ông vẫn còn vương vấn người khác để bản thân giao phó cả đời, bởi vì cho dù bạn có rộng lòng bỏ qua vì người đó đã bầu bạn với bạn cả chục năm đi chăng nữa, thì anh ta vẫn sẽ mãi mãi không quên được mối tình đầu là nốt ruồi son đã gắn vào da thịt mình, điều đó đối với ai cũng là nỗi đau khi phải trả cái giá thật lớn cho tình yêu.
Hiện giờ cũng coi như bình thường trở lại, hai người đều đã có tuổi, mối quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn đi rất nhiều, Hạ Hiểu Lôi không phải là không oán không hận, nhưng những tình cảm này quá tốn sức vô nghĩa và mệt mỏi, bọn họ đều đã tìm được người mà mình phải quý trọng thì cũng nên buông bỏ gánh nặng này.
Thời Thiển là người ở giữa cũng đỡ khó xử, cô sẽ đến thăm ba mình vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, nhưng cứ nhìn thấy người phụ nữ kia thì vẫn không tránh khỏi có chút khúc mắc cùng ác cảm.
Thừa dịp vẫn chưa đến bữa ăn cơm, Thời Thiển vào phòng tranh thủ bật máy tính.
Lúc này, vừa mới đăng nhập, mở Weibo ra, các loại thông tin về bộ《Ma Vi Quân》thi nhau hiện lên.
Trên Weibo của Phượng Hoàng Vu Quy vừa đăng một thông báo úp úp mở mở , anh sẽ mời vị khách quý thần bí tham gia vào bộ phim phát thanh này trên mạng xã hội.
Các fan hâm mộ lâu năm không hẹn mà cùng đoán rằng, chẳng lẽ là mời đại thần có hành tung bất định, mà lại có quan hệ khá tốt với đại thần Bác Diễn -- “Độc Lãm Nguy Lâu.”
Nếu đúng như vậy ...!Đó chắc chắn là sự kiện bùng nổ khiến dân tình phát điên!
Thời Thiển cũng rất thích giọng nói của anh ấy, hơn nữa anh chính là “mạng sống” của Hề Ôn Ninh, mà ở một khía cạnh khác cũng coi như là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’.
Hề Ôn Ninh thêm cô vào nhóm chat YY của “Nghiêm Sương Đã Sát”, mọi người cùng nhau thảo luận về thời gian luyện tập kịch bản lần đầu tiên, đạo diễn nói tốt nhất nên tranh thủ sau mấy ngày Tết, mọi người dành ra mấy ngày rảnh rỗi để làm xong “Trailer” trước.
Thời Thiển vừa mới vào nhóm, đã nghe thấy ‘Hoàng Tử Bé làng nhạc điện tử’ đang ríu rít nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô xuất hiện đã nói ngay câu đầu tiên là: “Diều Giấy, Bác Diễn, hai người lại xuất hiện cùng nhau nha!”
Sau đó vài diễn viên lồ ng tiếng cũng liên tục phát ra tiếng nói, dễ nghe đến mức khiến Thời Thiển như bị đóng băng tại chỗ.
‘Nam Phong’: “Mau thẳng thắn để được khoan hồng, hai người rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi? Lễ mừng năm mới có ra mắt gia đình không?”
‘Thanh Cảnh Đăng’: “Cái gì cái gì? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, cầu phổ cập thông tin! Ui ui ui ui, trước đây đã mấy lần tui bỏ lỡ dịp gặp được Bác Diễn rồi, rất không cam lòng!”
Giọng nói của một anh chàng cute, giọng nói của gợi cảm nam tính của thiếu niên, giọng nói của một cô gái l0li siêu cấp đáng yêu….
Thời Thiển cảm thấy mình đã hai mươi mấy tuổi mà còn bị một đám nhóc con ồn ào trêu chọc, cô cũng rất xấu hổ, yên lặng gõ chữ, thay đổi chủ đề: “Có lẽ là trùng hợp thôi, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, chúc mọi người một năm mới vui vẻ!”
‘Phượng Hoàng Vu Quy’: “Diều Giấy, chúc mừng năm mới! Đúng rồi, tôi và Bác Diễn cùng sống ở thành phố S, em cũng vậy à?”
“Thật á?” Thời Thiển hơi hơi ngạc nhiên, đây là nơi tụ tập của các đại thần hả, hơn nữa, đại thần Bác Diễn thế mà cũng đang làm việc ở thành phố S?
Hề Ôn Ninh cố gắng hết sức để kiềm chế suy nghĩ rối ren trong não, nói: “Đội trưởng, hay là lần sau tổ chức một buổi gặp mặt mọi người đi?”
‘Nguyên Lật Tử’: “Ý kiến hay! Hẹn năm sau đi!! Cùng nhau ăn một bữa thật ngon.”
Thời Thiển háo hức nghe bọn họ nói chuyện, hết người này đến người nói bằng chất giọng siêu hay của mình trên kênh nói chuyện, thực sự cảm thấy quá hạnh phúc, giống như đang lạc trôi trên thiên đường vậy, truyền thái y gấp #QAQ#~~~
Cô đang chìm đắm trong giọng nói của tất cả mọi người, đột nhiên Bác Diễn cất giọng, nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay: “Có thể, vậy hãy hẹn gặp mặt vào năm sau đi, nhưng mà, tôi thực sự có rất ít thời gian rảnh, mọi người xem xét khi nào được nhé.”
Ở trong nhóm chat này, mặc dù chỉ có diễn viên lồ ng tiếng cho bộ phim này và một số người cùng đoàn thôi, nhưng tất cả đều bùng nổ tập thể, khóc lóc thỉnh cầu được gặp mặt Bác Diễn một lần.
Mọi người đều biết, từ trước đến nay Bác Diễn luôn là một nhân vật bí ẩn và rất kín tiếng trong đời sống riêng tư.
Thế mà anh lại đồng ý chuyện gặp mặt trực tiếp, thật sự không thể tin nổi, có phải bị giả mạo rồi không!
Trước màn hình Thời Thiển cũng đang cắn cắn môi, khuôn mặt nhuốm màu ánh đèn trong phòng, cô cong môi, lặng lẽ cười thầm.
Sự phấn khích còn chưa qua đi, nhưng cô lại nghĩ đến việc được trực tiếp gặp mặt thần tượng ở thế giới ảo trên mạng, tương đương với việc đánh vỡ mọi ảo tưởng trước đây, phá vỡ khoảng cách vốn có ban đầu.
Nhất thời cô cũng không rõ, liệu đây có tính là một chuyện tốt hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...