Tình Như Khói Hoa
Mối quan hệ của bọn họ ngày càng tốt đẹp, có điều anh cảm nhận được Trạch Nhất dường như có điều khác lạ. Cậu ta thường xuyên nhìn anh đến xuất thần.
- Trạch Nhất, anh đang nghĩ gì vậy?
Cuối cùng có một lần, trong lúc cậu ta đang say sưa nhìn anh, anh không nhịn được bèn thắc mắc.
Chợt thấy một gương mặt kề sát phía trước, Trạch Nhất thốt nhiên giật mình.
- Anh làm sao thế?
Tần Lam lo lắng nhìn cậu ta, tay sờ lên trán thăm nhiệt.
Động tác hết sức bình thường này lại làm cho ánh mắt Trạch Nhất trở nên sâu thẵm, cậu kéo tay anh xuống rồi đột ngột ôm anh vào lòng.
- Trạch Nhất?
Tần Lam hớt hãi nhìn cậu ta.
Miệng cậu ghé xuống môi anh. Đầu óc Tần Lam trở nên trống rỗng.
Rồi thình lình, cậu lại đẩy anh ra.
Đối mặt với biến cố đột ngột như thế, Tần Lam không biết phải xử trí ra sao.
Trạch Nhất dường như đang tranh đấu kịch liệt với nội tâm của mình, hồi lâu cậu đứng dậy bảo:
- Xin lỗi!
Nói xong, cậu xoay người chạy ra khỏi phòng vẽ.
Đặt tay trên khóe môi, cõi lòng Tần Lam cũng đang xáo động dữ dội. Trạch Nhất vừa hôn anh! Điều đáng nói là anh rõ ràng không có cảm giác phản đối, ngược lại còn có chút vui mừng? Tần Lam không thể không xem xét lại mối quan hệ của mình và Trạch Nhất. Anh thích Trạch Nhất, Trạch Nhất hẳn nhiên cũng thích anh, nếu không Trạch Nhất sẽ không hôn anh làm gì, có điều tình cảm của bọn họ vốn không được cho phép, anh phải làm sao đây?
...
Trạch Nhất đã một tuần rồi không đến tìm anh. Tần Lam rất muốn cùng cậu ta nói chuyện cho rõ ràng, nhưng bất kể liên lạc cách nào cũng đều không được. Anh không thể làm gì khác hơn là đến ký túc xá của cậu ta chờ đợi.
Đêm đã về khuya, gió vào thu se lạnh, Tần Lam chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh ngồi trên bậc thềm túc xá. 10 giờ rồi... Anh nhìn đồng hồ.
Có lẽ đêm nay cậu ta lại không trở về, anh đã chờ suốt ba ngày nay, vậy mà cậu vẫn chưa hề quay lại.
Đúng lúc định bỏ đi, Tần Lam bỗng nghe thấy thanh âm của Trạch Nhất ở cách đó không xa. Anh cuối cùng cũng gặp được cậu ta, nhưng bên cạnh cậu lúc này còn có thêm một cô gái.
- Tần Lam?
Trông thấy anh, cậu ta có chút bất ngờ.
Anh ngửi được một mùi rượu nồng nặc, Trạch Nhất vừa uống rất nhiều rượu.
- Không có gì, tôi chỉ đến thăm anh thôi.
Nhìn người con gái bên cạnh cậu ta, trong lòng anh bỗng nảy sinh một loại cảm giác ghen tức.
- Ờ ừm... Tiểu Di... Đây là... là Tần Lam, người anh em tốt của anh... Còn đây là bạn gái của tôi... Lưu Di...
Giọng điệu của cậu không được rõ ràng cho lắm.
Nhưng anh lại hoàn toàn nghe rõ. Anh thật sự hy vọng rằng mình chưa từng đến nơi đây để không phải nghe thấy những lời như vậy. Không nói tiếng nào, anh xoay người bỏ đi...
Lòng anh đau xiết, tuy vốn là người trầm tĩnh nhưng lúc này anh lại tự làm cho trái tim mình xốn xang không dứt...
Anh cặm cụi vẽ tranh, ngày đêm không ngủ, có điều những thứ vẽ ra đều là dáng vẻ của Trạch Nhất: tư thế cậu đá bóng, đường nét cậu cười, điệu bộ cậu tức giận... Khắp nơi trong phòng đều ngập tràn hơi thở và dáng hình ấy... Mỗi một bức họa đều có mặt Trạch Nhất cả. Cậu ta nằm trong tranh nhưng dường như vẫn thấp thoáng sự tồn tại. Tự bao giờ anh đã không thể dứt khỏi cậu ta? Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi cô độc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...