Tình Như Khói Hoa
Sáng sớm tỉnh giấc, ánh mai ấm áp soi chiếu lên gương mặt cho tôi một cảm giác thật hạnh phúc. Bất chợt nhớ đến Tần Lam còn ở dưới nhà, tôi lập tức ngồi dậy.
Bước khỏi phòng ngủ, tôi chỉ trông thấy đống mền gối được xếp đặt gọn gàng, trên bàn còn có bữa sáng phảng phất hơi nóng. Anh đã đi rồi. Tuy có chút thất vọng khi không nhìn thấy anh, nhưng bữa sáng trên bàn lại khiến cho trái tim tôi ấm áp..
Sau giờ tan sở, Tần Lam gọi điện thoại cho tôi, hẹn gặp tại một cửa hàng thức ăn nhanh mới mở. Tôi không biết vì sao anh lại hẹn tôi tới đó, vừa xong việc tôi liền vội vã chạy đến.
Tần Lam ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ, vừa đến cửa tôi đã trông thấy anh. Anh vẫy tay gọi tôi, tôi mỉm cười bước nhanh vào nhà hàng. Đến gần, tôi mới phát hiện ra bên cạnh anh còn có một cậu bé rất dễ thương, hai tròng mắt thật to của nó đang nhìn tôi, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào.
- Con có phải là Niệm Trạch không?
Tôi vừa nhìn đã thích ngay cậu bé đáng yêu này rồi. Cúi người ngồi xuống, tôi hỏi nó.
- Dì ơi, sao dì lại biết tên con?
Niệm Trạch kinh ngạc nhìn tôi, có điều xem ra nó cũng rất thích tôi.
- Bởi vì ba có kể với dì về con, ba nói Niệm Trạch là một người bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, vừa nhìn dì đã biết ngay là con rồi!
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, tôi ngồi xuống đối diện Tần Lam.
- Hôm nay là sinh nhật của Niệm Trạch.
Anh nhìn cậu bé, trong mắt tràn ngập vẻ từ ái của bậc làm cha. Lúc này thoạt trông anh không giống với vẻ thường ngày, tôi phát hiện, càng tiếp xúc với anh, tôi càng nhận ra một Tần Lam hoàn toàn khác.
- Sao không nói sớm cho em biết chứ, để em mua quà tặng.
Tôi có chút ái ngại nhìn Niệm Trạch. Nó mỉm cười ngọt ngào lại với tôi.
- Ba nói muốn dẫn con đi công viên chơi, dì có muốn đi cùng không?
Nó lay lay cánh tay của tôi hỏi.
- Được rồi, dì cùng đi với con!
Tôi ôm nó đến bên mình.
- Bình thường nó đều ở nhà cha mẹ Trạch Nhất, bọn anh ít khi đi chơi cùng nó...
Tần Lam nhìn Niệm Trạch vẻ có lỗi.
- Nhưng ba nhớ kỹ ngày sinh của Niệm Trạch, dẫn Niệm Trạch đi chơi, Niệm Trạch vui lắm!
Thằng bé nói đến đó, chợt như nhớ ra điều gì:
- Ba, sao mẹ lại không đến vậy?
Vẻ mặt Tần Lam có chút gượng gạo. Anh đã không nói chuyện này với Lưu Di.
- Có dì đi cùng rồi cơ mà!
Tôi vội tiếp lời:
- Con không thích dì hay sao?
Nó ngẫm đi nghĩ lại một hồi rồi bảo:
- Con thích dì.
Lúc này thức ăn đã được dọn lên, sự chú ý của Niệm Trạch chuyển ngay qua mấy món ngon trên bàn. Tôi có thể thấy rõ Tần Lam vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong bữa cơm, chúng tôi đến công viên.
Công viên vào buổi tối sáng rực ánh đèn, hoàn toàn khác biệt so với ban ngày. Trước nay tôi không hề biết công viên về đêm lại hấp dẫn đến vậy. Tôi và Niệm Trạch thỏa sức chơi đùa, thấy trò gì lạ mắt chúng tôi cũng muôn chơi thử. Tần Lam theo sau hai chúng tôi, mỉm cười quan sát.
- Đu quay kìa!
Tôi chỉ về phía chiếc đu quay tuyệt đẹp trong bầu trời đêm kia, nói với Niệm Trạch và Tần Lam:
- Chúng ta cùng ngồi đu quay nhé? Nghe nói những ai ngồi trên đu quay sẽ được hạnh phúc đấy!
Tần Lam mỉm cười đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...