Tình Nhân

Hai giáo viên xì xào bàn tán, đúng lúc bị Tạ U U và Thẩm Trung nghe được.
Đương nhiên Tạ U U biết, cho dù là trường học thì cũng sẽ có không ít người liếc mắt tới nhóm học sinh gia đình có tiền có thế, quan nhị đại, phú nhị đại. Ít nhiều cũng sẽ có bất công.
Lỡ như một ngày nào đó nhờ người giúp đỡ, có lẽ còn có thể lợi dụng nhờ vả.
Chỉ là, những đứa trẻ kia cũng có thể sẽ vì tư lợi của người nào đó mà bị tổn thương. Khó tránh khỏi sẽ có một số người vì để nhờ vả chút quan hệ hoặc là lợi ích gì đó, cố ý đặt một cái bẫy cho đứa trẻ. Ngẫm lại vẫn cảm thấy những đứa trẻ như vậy cũng rất đáng thương.
Tạ U U nhìn sang Thẩm Trung theo bản năng, phát hiện trên mặt cậu không có phản ứng gì, giống như đã tập mãi thành quen.
Nhưng ngẫm lại thì cô có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Thẩm Phi Bạch không nghĩ đến sao?
Những việc này, căn bản không cần cô nghĩ nhiều thay cho Thẩm Trung, ba cậu ấy chính là Thẩm Phi Bạch, những người khác thảm hơn cậu ấy nhiều, ví dụ như cô.
Đến khi lên xe, Thẩm Trung đặt cặp sách xuống.

Điện thoại của Tạ U U cũng vang lên, là Thẩm Phi Bạch gọi tới, cô mở giao diện lên, nhận mấy.
“Mọi người đang ở đâu, đón Thẩm Trung chưa?” Giọng nói của người đàn ông ở bên tai nghe rất cuốn hút, nữ sinh bình thường đoán chừng sẽ không kiềm lòng được, thật sự là quá tội lỗi.
Tạ U U ổn định lại tinh thần, vâng một tiếng: “Đón rồi ạ, cậu ấy đang ở trên xe. Anh tan làm chưa?”
Bên kia dừng một chút: “Vẫn chưa. Sao vậy?”
Ngữ điệu của câu nói này còn mang theo chút dịu dàng, cô dường như có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh.
Anh như thế này, Tạ U U luôn có chút mong muốn không kìm được.
Thật ra vừa nói xong câu đó, cô mới phát hiện mình giống như đang chờ mong anh tan tầm, giống như người vợ đợi chồng tan ca trở về. Trong lòng cô hơi ngượng, ngoài mặt hơi mất tự nhiên một chút, không biết anh có hiểu lầm mình không.
Nghe Thẩm Phi Bạch hỏi vậy, cô vội vàng nói: “Không phải đã nói buổi tối cùng nhau ăn cơm sao? Một giờ nữa bọn em sẽ tới trung tâm thành phố, chờ anh ở đâu được ạ?”
Giờ phút này Tạ U U cũng không chú ý tới, con trai của Thẩm Phi Bạch đang dựng lỗ tai lên, cố gắng nghe lén bọn họ nói chuyện điện thoại.
Thẩm Phi Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Đồ ăn ở quán Hồ Công đường Tân Xã cũng không tệ, lần trước đã ăn rồi, em bảo thư ký Tống đặt phòng đi. Còn một cuộc họp khoảng nửa tiếng, đợi xong việc anh sẽ tới tìm em và Thẩm Trung.”
“Vâng.” Tạ U U nói xong, thấy anh không nói gì được, cô lại nói một câu: “Vậy em cúp máy nhé?”
Thẩm Phi Bạch ừ một tiếng, sau đó lại dặn dò cô: “Đến thì cứ ăn trước, không cần chờ anh, muốn ăn gì thì tự mình chọn.”
“Vâng.” Tạ U U cong mắt cười, ngắt điện thoại.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, cảm giác microphone đều là hơi nóng. Tạ U U âm thầm phỉ nhổ chính mình, thật sự quá là không có tiền đồ.
Tạ U U nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Trung vội vàng ngồi ngay ngắn, giống như người nghe lén cô nói chuyện điện thoại vừa rồi không phải là cậu ấy vậy.
Cô nói với Thẩm Trung: “Ba cậu bảo tôi đưa cậu tới quán Hồ Công, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Thẩm Trung tỏ vẻ không sao cả: “Được thôi.”
Tạ U U liếc nhìn Thẩm Trung, lại cảm thấy trái tim của đứa nhỏ này quá lớn.
Cô vẫn hỏi một câu: “Mẹ cậu đâu?”
Thật ra tới đón cậu tan học, mẹ cậu ấy tới mới là thích hợp nhất
Thẩm Trung: “Không có ở nhà thì chắc là ở bên ngoài.”
Tạ U U uyển chuyển nói: “Thật ra hôm nay cậu không nên để tôi đến đón cậu.”
Thẩm Trung nghe thế thì ngước mắt lên nhìn cô: “Tại sao?”

Tạ U U không trả lời trực tiếp, mà cố gắng đổi một cách nói khác cho cậu ấy nghĩ: “Cậu cảm thấy lập trường của tôi và cậu là đứng chung một chỗ sao?”
Ngay cả thư ký Tống ở phía trước cũng đã nhìn ra, ba cậu ấy có tình nhân, rất có khả năng sẽ uy hiếp địa vị của cậu ấy ở nhà họ Thẩm. Tuy nói cô cũng không tính là mẹ kế, nhưng đối với Thẩm Trung mà nói, mọi chuyện chưa phát triển đến cuối cùng thì cái gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Trung khó hiểu nhìn cô, trả lời: “Ba tôi chắc chắn sẽ không để những người có thể làm tổn thương tôi ở bên cạnh tôi, cho nên tôi không có gì phải lo lắng.”
Tạ U U không khiến cho Thẩm Trung bừng tỉnh đại ngộ, nhưng thật ra lại để chính mình hiểu rõ chuyện trong đó.
Thẩm Trung nói không sai, sao Thẩm Phi Bạch có thể để người có tính nguy hiểm ở gần cậu ấy? Chắc chắn anh đã xác định cô sẽ không làm hại con trai anh, sẽ không tạo thành uy hiếp cho cậu ấy, nên mới có thể cho cô có cơ hội ở gần Thẩm Trung?
Cô phát hiện mình còn chẳng suy nghĩ thấu đáo bằng một đứa trẻ, thật ra với tính cách của Thẩm Phi Bạch, cô cũng nên dự liệu được khả năng này từ trước, cô cũng không hoàn toàn hiểu rõ về Thẩm Phi Bạch.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui