Tạ U U thấy cô ta càng nói càng quá đáng, nụ cười trên mặt cũng thu lại: “Chị Oánh Oánh, chị đừng quá đáng. Tôi chưa từng đắc tội với chị.”
“Sao nào? Bị tôi nói trúng rồi à?” Phương Oánh Oánh không buông tha, cô ta tự cho là mình đã nắm được điểm yếu của Tạ U U, trên khuôn mặt cố chấp hiện lên vẻ khinh thường: “Không phải cô dựa vào bán thân mới bò lên được vị trí này sao?”
“Đúng vậy, đúng là tôi dựa vào bán thân.” Tạ U U nhìn cô gái hùng hổ dọa người này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút: “Chị Oánh Oánh thì sao? Chị hao tâm tổn huyết tới đây là vì cái gì? Nếu chị thật sự khinh thường tôi, khinh thường những việc giống như tôi làm, tôi còn có thể nể mặt nhìn chị một cái. Nhưng chị nói một đằng, lại làm một nẻo, sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy chị cũng chỉ như thế thôi.”
“Mọi người đều là người trong nghề, cần gì phải chọc nguấy nhau, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó xử?”
Cuối cùng, Tạ U U còn bổ sung thêm một câu: “Chị Oánh Oánh, chỉ cần chị đồng ý, chúng ta cũng có thể nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nếu chị cứ một hai phải tiếp tục nhắm vào tôi như vậy, thì cuối cùng người chuốc lấy quả đắng là ai cũng khó mà nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Phương Oánh Oánh cho rằng Tạ U U sẽ bị mình chọc tức đến phát run, như vậy thì cô ta cũng có thể hả giận. Tạ U U nhìn qua cũng không phải người biết cãi nhau, lại chỉ mới hơn hai mươi tuổi, giống như một trẻ thôi. Ai ngờ cô lại bốn lạng đẩy ngàn cân như vậy, nói đến bản thân cô ta cũng không thể nào phản bác.
Phương Oánh Oánh nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng lại sinh ra ác ý. Tất cả lý trí của cô ta đều bị câu nói của Tạ U U đốt cháy.
“Tôi cũng không đói khát như cô, ngay cả lão già thối như trưởng ban Lưu cũng có thể ăn được.”
Nói xong, cô ta duỗi tay, đẩy mạnh Tạ U U.
Tạ U U vốn đang đứng trên bậc thang, bị Phương Oánh Oánh đẩy như thế, trọng tâm không ổn định. Cô không ngờ Phương Oánh Oánh sẽ làm vậy với mình, cô muốn vươn tay vịn lấy bức tường, nhưng còn chưa kịp thì đã trực tiếp rơi xuống bậc thang.
Một giây sau, cô được người đàn ông ôm vào lòng. Cô bổ nhào đến, gần như là ngã ngồi trong lòng anh.
Nhịp tim của Tạ U U đập dồn dập, đến khi được người đàn ông ôm vào lòng, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ kinh sợ khiếp vía.
Khoảnh khắc mất thăng bằng kiến cô nghĩ lại mà sợ. Bậc thang này được làm rất cao, nếu như ngã xuống cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Lúc Tạ U U bảy tuổi, cô đã từng ngã xuống từ bệ bếp, đầu rách một mảng lớn, cô đau đến mức gào góc oa oa. Lúc ấy ba mẹ đều không có ở nhà, cuối cùng vẫn là hàng xóm cõng cô đi bệnh viện khâu rất nhiều mũi. Cũng vì vậy mà bên trên để lại một vết sẹo, nếu như không sờ kỹ lên tóc thì cũng không chú ý đến.
Chuyện này đã để lại một bóng ma rất sâu trong lòng cô lúc còn bé.
Cho nên, hai tay Tạ U U vẫn còn nắm chặt áo sơ mi của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng bị dọa đến trắng bệch. Anh cảm thấy tay cô đang run, cánh tay ôm cô cũng siết chặt theo.
Đây là lần đầu tiên Tạ U U lộ ra một mặt yếu ớt như vậy ở trước mặt Thẩm Phi Bạch. Cô vẫn luôn là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, bất cứ lúc nào cũng đều mỉm cười thẹn thùng với anh.
“Có sao không?”
Lúc giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô, sự quan tâm và dịu dàng tràn đầy trong đó khiến người ta cảm thấy an tâm. Trái tim đập dữ dội của Tạ U U cũng bình ổn lại, cô lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em không sao.”
Là Thẩm Phi Bạch.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ, có lẽ Tạ U U đã níu lấy bả vai người đàn ông, áp mặt mình vào ngực anh để tìm chút an ủi, lúc vừa rồi thật sự cô rất sợ.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Tạ U U đột nhiên ngước lên, lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là, vừa rồi cô và Phương Oánh Oánh tranh chấp, Thẩm Phi Bạch đã nghe được bao nhiêu.
Mặc dù cuộc nói chuyện giữa cô và Phương Oánh Oánh vừa rồi cũng không có gì không thích hợp, nhưng cô cũng không quá hy vọng sẽ bị Thẩm Phi Bạch nghe thấy. Tóm lại cũng không phải chuyện gì tốt, biểu hiện của cô cũng không phải mặt gì tốt đẹp.
Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy thôi quên đi. Cho dù anh thật sự nghe được thì anh muốn nghĩ như thế nào cô cũng chẳng thể làm gì được.
Cô đột nhiên nhớ tới đêm đó ở cửa hàng gần đây, bất cẩn thấy anh cãi nhau với con trai. Có lẽ bây giờ cô cũng có thể cảm nhận được ít nhiều tâm trạng của Thẩm Phi Bạch lúc đó.
Ánh mắt của Thẩm Phi Bạch đảo qua mặt cô, cổ tay nhẹ nhàng nâng eo cô lên. Thấy cô đã đứng vững vàng, xác thực không có việc gì nữa, anh mới buông tay ra.
Vòng eo mềm mại, nhỏ bé yếu ớt như vậy.
Anh nói: “Ở đây anh sẽ xử lý.”
Cô nhẹ nhàng vâng một tiếng, đương nhiên cô tin tưởng không chút nghi ngờ đối với năng lực của anh.
Sau đó, Tạ U U nhìn thấy người đến không chỉ có Thẩm Phi Bạch, mà còn có trợ lý của cô và mấy người nữa. Tim đập hơi nhanh, cô duy trì khoảng cách nhất định với người đàn ông. Thẩm Phi Bạch lại nhìn cô một cái, cô đã cúi đầu.
Trợ lý của Phương Oánh Oánh còn lôi kéo Phương Oánh Oánh, hỗ trợ hòa giải: “Chị Oánh Oánh, chị sao vậy, có phải hôm nay uống say rồi không?”
Trợ lý của Tạ U U thì tức giận trợn mắt nhìn bọn họ, lại lo lắng cho Tạ U U. Thấy cô không sao, trái tim này cuối cùng cũng rơi xuống.
Cơ thể của nghệ sĩ đều là quý giá, dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm, cho dù chỉ sướt một miếng thì cũng rất có thể sẽ toang, lát nữa còn phải chụp ảnh.
Phương Oánh Oánh ỷ vào toilet không có camera giám sát nên nổi lòng tà ác, duỗi tay đẩy mạnh Tạ U U một cái. Nhưng không ngờ, sự việc lại vô tình làm lớn hơn, kéo tới nhiều người như vậy.
Thật ra cũng nhờ trợ lý của Tạ U U, thấy Tạ U U mãi vẫn chưa ra thì có chút lo lắng. Vốn định vào xem thử đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghe thấy có người bên trong xảy ra tranh chấp. Cô ấy sợ phiền phức, lại sợ một mình mình không ứng phó được, nên chạy đi kéo thêm người để tách hai người ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...