Bong người mảnh khảnh đi lại không ngừng trong phòng, không còn cách nào trở lại nhà mẹ đẻ ở đương nhiên phải dọn gọn gàng một chút! Ha ha, lúc này Vũ Tình không nhịn được lộ ra một nụ cười, người đàn ông kia nhìn thấy mắt thể nào cũng xanh lên cho
coi! Hừ hừ, phải để hắn sốt ruột căng thẳng một chút. Mà lần này cô đã quyết định rồi, hắn không nói ra ba chữ kia, không cho cô một hôn lễ long trọng, cô tuyệt đối ở luôn lại nhà mẹ làm bà cô già! "Tút tút...... "Tiếng điện thoại vang liên tục, nụ cười bên miệng Vũ Tình lại lớn thêm không ít! "Alo..." "Em à, em ở đâu, con ở đâu? Còn có quần áo sao đều không còn, em muốn làm gì?" Trong giọng Thang Duy Thạc có lo lắng cùng ~~ sợ hãi! "Ừ..." "Nói đi!" Hai chữ này nói đến vô cùng nghiêm khắc! Hừ, còn dám hét cô? "Thang Duy Thạc em nói cho anh biết, bây giờ anh không có tư cách đùa giỡn em nữa, anh cho anh vẫn là tổng giám đốc sao, hừ!" "Vậy? Anh không phải tổng giám đốc em sẽ không sợ anh à?" Hừ hừ, hắn đương nhiên không phải tổng giám đốc, mà là chủ tịch! "Đúng thế ~" Trong giọng nói có ý cười tự mãn! "Em đừng lôi thôi, nhanh về nhà!" "Em về nhà mẹ đẻ, vì ba mẹ em nói cô gái chưa kết hôn không thể sống chung với người đàn ông khác! Hơn nữa, hơn nữa họ đang tìm bạn trai cho em, định gả em đến một nhà môn đăng hộ đối! Duy Thạc, anh phải biết họ muốn bù đắp.." "Đáng chết, tìm bạn trai gì cho em, em có chồng rồi, còn tìm bạn trai gì!" "Chồng, em chưa có chồng, trong lý lịch của em vẫn là độc thân! Em quả thật đã có hai bảo bối, nhưng tuyệt đối chưa có ~ chồng!" Chữ phía sau, Vũ Tình nói rất nặng! Nhịn cười ý, nghiêm trang nói. "Chết tiệt, em muốn làm ầm lên đúng không?" Chưa đợi ngắt điện thoại, Thang Duy Thạc đã cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài căn hộ, hắn muốn đón vợ con về! ......................................................... Thang Duy Thạc vừa vào cửa lớn Đoàn gia thì thấy các bảo bối chơi đùa trong sân, nhìn dáng vẻ chơi đùa hì hì của chúng, mặt Thang Duy Thạc dài ra như cái bơm. Hai tiểu quỷ này không cólương tâm, căn bản là không nhớ ba chúng! Càng khiến hắn tức giận là lúc sau, hai đứa bé kia giống như không nhìn thấy hắn. Ngay cả để ý cũng không, tiếp tục hi hi ha ha chơi ván trượt! Bây giờ không có thời gian quản lý chúng, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là kéo vợ về. "Ngồi!" Đoạn Hồng Đào giữ nụ cười khách khí, nhưng khách khí cũng nói lên là có khoảng cách! Thang Duy Thạc làm việc mấy năm trên thương trường, đương nhiên nhìn ra tất cả? "Bác trai, Vũ Tình đâu, buổi tối ăn cơm xong, cháu sẽ đón bọn họ về nhà! Như vậy bác và bác gái cũng có thể nghỉ ngơi, lũ trẻ đúng là rất náo loạn!" Đoạn Hồng Đào uống xong một ngụm nước trà, cười khẽ lắc đầu. "Không đâu, hai bảo bối này đúng là rất đáng yêu! Ta quyết định giữ chúng ở lại, cùng chơi với ta và bà ấy!" Shit! Lão hồ li không hề che dấu, tuy vợ hắn là con gái của lão hồ ly, nhưng hắn cũng không đồng ý để vợ con ở lại đây! "Ba, con sẽ dẫn họ về, ở đây không tiện đâu!" Buổi tối hắn không được ôm cô, căn bản không thể đi ngủ! "Có gì không tiện, lũ trẻ có phòng, Vũ Tình cũng có phòng. Hơn nữa đồ đạc bên trong vừa thay mới, sử dụng rất thoải mái! Ai ~~ ta nhất định phải bù đắp cho con gái, tìm nhà chồng tốt cho nó, để tất cả mọi người biết Vũ Tình là con gái ta, con gái của Đoạn Hồng Đào ta!" Thang Duy Thạc rơi nước mắt, quả thật là muốn bùng phát. Nhưng đối mặt với ba vợ tương lai của mình, Thang Duy Thạc cũng chỉ có thể mỉm cười. "Bác trai, bác chỉ có mình Vũ Tình là con gái à?" "Nói nhảm, đương nhiên chỉ có một!" "Nhưng Vũ Tình đã là vợ cháu rồi, không thể tìm những người khác!" Thang Duy Thạc tiếp tục mỉm cười nói, nhưng lửa giận trong lòng đã tận trời! "Chưa chắc, hai người đã kết hôn chưa, con gái của tôi đương nhiên còn độc thân! Dù đã có hai con, nhưng chẳng ảnh hưởng đến giá trị của nó, con gái ta xinh đẹp lại thiện lương, cộng thêm thân phận thiên kim của Warsaw, nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi!" Thang Duy Thạc căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, không sai, không hề sai! Không được, hắn muốn gặp vợ hắn, dưới tình thế cấp bách, Thang Duy Thạc không hề nói gì, chạy thẳng lên cầu thang. Đoạn Hồng Đào nhìn thấy bóng lưng căng thẳng của Thang Duy Thạc, lại lộ ra một nụ cười giảo hoạt! Không còn cách nào, ai bảo tên khốn này dễ dàng có được con gái ông như thế, không cho nó sợ thì sao nó biết quý trọng!
"vũ Tình, em theo anh về nhà đi!" Thang Duy thạc phá loạn cửa phòng rồi, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ của mình.
Đẩy tay khoác lên vai cô, lui từng bước, xin lỗi nhìn Thang Duy Thạc.
"Không được, em muốn ở cùng ba mẹ, cảm nhận tư vị người nhà. Anh có biết, loại tình yêu này em đã muốn từ rất lâu rồi không?"
Trên trán bỗng nhăn lại, lòng như lửa đốt nói: "Nhưng vậy em không muốn anh ư? Buổi tối chỗ này không có anh, em có thể ngủ sao?"
Lời hắn khiến gương mặt trắng nõn của Vũ Tình, nhiễm một áng mây đỏ: "em... em có gì ngủ không tốt? Thang Duy Thạc, anh đừng nói lung tung!"
"Vũ Tình, theo anh về đi!" Thang Duy thạc phiền chán cào tóc: "Trời ơi buổi tối anh không rời em được, em có biết hay không? Nếu không có em, anh rất khổ sở!"
Trên mawtcj Vũ Tình càng nóng bừng, nhưng bên trong cũng có tức giận mãnh liệt: "Thang Duy tahcj, anh chỉ muốn thân thể em, em chỉ an ủi anh trên giường thôi đúng không? Anh đi cho em, em ghét anh!"
Nói rồi cô lấy tay cầm túi bắt đầu đánh hắn, người đàn ông thôi này rất đáng ăn đòn: "Anh đi đi..."
"Này, em điên à!" Thang Duy thạc bắt lấy tay cô, đề phòng đầu mình bị đnahs.
"Em đien? Thang Duy Thạc, vậy em hỏi anh, vì sao anh muốn em về, rốt cuộc là gì?" toàn thân Vũ Tình đều đang run run, ba chữ kia hắn nói ra bậy giờ, cô sẽ hôn hắn ngay.
Thang duy Thạc đưa ánh mắt 'đồ ngốc', hợp tình hợp lý nói: "Em nói anh coi em là gì? Không cần nói, vì am chính là mẹ của con anh, là người phụ nữ cả đời này của anh!"
Không đủ, còn chưa nói: "còn gì nữa? anh còn có gì muốn nói?"
"Người phụ nữ cả đời còn chưa đủ, vậy thì kiếp sau, sau nữa của anh đều là em!"
"Em không cần kiếp sau..."
"Em..."
Thấy hắn còn chưa hiểu ra, Vũ Tình mất đi hưng phấn: "Anh đi đi, em không muốn thấy anhnuwax, em sẽ bảo bảo vệ đuổi anh đi.."
"Em..."
Vũ Tình tức giận đến đạp mạnh vào người hắn, dùng hết sức lực đẩy hắn ra ngoài.
-------------------------
Hộ tịch của Vũ Tình sửa đổi, từ hạ Vũ Tình thàng Đoạn Vũ Tình. Khi đến lấy giấy chứng nhận mới, Vũ Tình nhìn tên mình rơi lệ.
'hạ Vũ Tình; đã gọi gần 20 năm rồi, tên này sớm bị khắc sâu vào trong lòng cô, hòa tan vào máu cô.
Cô có thể nào quên quá khứ, cha nuôi ế cô chạy quanh sân.
Sao có thể quên, lần đầu tiên khi mình viết chữ, đã được cha nuôi khen ngợi.
Sao có thể quên lần đầu tiên thi ở tiểu học, tên 'Hạ Vũ Tình' hiện lên ở top đầu.
Đừng có quá nhiều chuyện khiến cô không nhịn được rơi lệ.
Nhưng đồng thời cô cũng muốn chân chính trở thành con gái của ba mẹ, trở thành đứa trẻ của Đoạn gia, khiến mình biết cô cũng có người yêu thương.
Nhìn ra kích động và khổ sở của con gái, Kha Dĩ Lam ôm con gái thật chặt: "Hạ Vũ Tình và Đoạn Vũ Tình đều là tên của con, không cần phải khổ sở!"
"Mẹ, thật ra cha nuôi đối với con rất tốt. con không nỡ vứt bỏ tình yêu của ông, rất tiếc!" gạt đi nước mắt trên mặt, Vũ Tình nức nở nói.
"Chỉ cần trong lòng nhớ tới ông ấy là được rồi, ông ấy nhất định sẽ rất vui khi biết con tìm được cha mẹ mình. Có lẽ, ông ấy ở trên trời đã dắt chúng ta tìm được con!" Kha Dĩ Lam đỏ mắt nói với con gái.
"Vâng, con biết. cha nuôi rất tốt, ông ấy nhất định sẽ không trách con, lại còn vui mừng cho con!" lau kho nuốc mắt, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
---------------------------------------
Chính thức nhận tổ về tông rồi, Đoạn Hồng Đào liền bắt đầu tìm nhà chống cho con gái.
Thương xuyên mang theo Vũ Tình tham dự các tiệc rượu kinh doanh, khiến càng niều thanh niên tài tuấn quan với con gái mình.
Đoạn Vũ Tình từ từ trở thành tiêu điểm theo đuổi của những chàng trai chưa vợ, thứ nhất dnags vẻ xinh đẹp, thứ hai danh hiệu nhà giàu quả thật khiến cô càng long lang.
Mà Vũ Tình ra vẻ thật hưởng thụ loại cuộc sống này, mỗi ngày đều thay bạn trai đi ra ngoài, giống như sợ bị ai đó không biế.
Mà 'Ai' này đương nhiên là Thang Duy Thạc papa của hai bảo bối.
Thang Duy Thạc quả thật chết đuổi trong biểu dấm chua, bị chua toàn thân, ghen tỵ và tức giận mãnh liệt, tức chết. mấy ngày nay hắn liều mạng gọi điện cho cô, cô lại không nhận.
Mà đến Đoạn gia thì không chỉ có mình cô ở đó, hôm nay hắn quyết định, không đi tìm cô, hắn sẽ không đi.
Kha Dĩ Lam cười cưng hoa quả đến chỗ 'con rể chuẩn mực', cười cong mi nói: "ăn hoa quả, láy nữa nó sẽ về."
Sắp ề? Hắn ngồi chờ gần 3 tiếng rồi. ban đầu khi hắn đến, mẹ vợ đã nói cho hắn, Vũ Tình sắp trở về.
Được rồi, nếu sắp về, hắn sẽ chờ. Nửa giờ nữa qua đi, mẹ vợ lại nói: "Đừng gấp. sắp trở lại!"
Bởi vậy, hắn lại chờ.
Cứ lặp lại như vậy vài lần, bây giờ đã gần 10h tối, còn không thấy bóng người Vũ Tình: "Bác trai, bác gái, cháu phải về rồi, ngày mai cháu lại đến!"
Nhìn thời gian cũng đã muộn, Kha Dĩ Lam vẫn cười nói: "Vậy được rồi, chờ nó về ta sẽ nói với nó!"
Đoạn Hồng Đào không nói gì, mặt nhăn lại xem bản tin tài chính và kinh doanh.
-------------------------------
Thang Duy Thạc vừa đi đến bên cửa lớn thì nghe thấy một tiếng nói quên thuộc, chân dừng lại, nghi ngờ tìm nơi phát ra tiếng nói.
Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng là một tinh linh mặc váy trắng tinh.
Người ấy xoay người, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên: "Anh phải đi à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...