Thang Duy Thạc ngang ngược khóa chặt cô, ngang ngược đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt lên người cô. "Anh tuyệt đối sẽ không làm một mình, cô bé, em ngoan ngoãn phối hợp với anh đi!"
Người bị đặt dưới thân không ngừng vặn vẹo thân thể, tựa như con thỏ bị con sói hạ gục, làm giãy dụa vô tác dụng cuối cùng. "Buông ra, đáng ghét, chỉ biết ức hiếp em!"
"Ha ha, anh ức hiếp em cũng là anh thích em! Chẳng lẽ em bảo anh trong bóng đêm lại phải khiêm tốn với em ư, vậy em càng hận anh thì có!" Bàn tay to cởi 'chướng ngại vật' trước mắt, thuận tay ném đồ tạo đường cong mập mờ xuống sàn.
Vũ Tình dùng hết sức khép hai chân lại không cho hắn dễ dàng nắm trong tay, hai tay dùng sức đẩy bờ vai của hắn. "Đừng, đồ đáng ghét, em đang giận anh, đừng có... ư.."
Khi cảm xúc của cô loạn lên , môi mỏng tà ác đã che môi cô lại...
Hai người sớm phối hợp ăn ý, Thang Duy Thạc đương nhiên biết cách để làm cô ngừng 'điên'.
Không ngừng hôn cô, ngón tay thon dài như con rắn nhỏ linh hoạt luồn vào nơi tư mật nhất của cô?!
"A...... " Đừng mà! Nhưng từ 'đừng mà' cô không thể nói ra, chỉ có thể hóa thành một tiếng rên rỉ!
Khi cô bị hắn trên đến thở hồng hộc, cuối cùng Thang Duy Thạc cũng vứt bỏ chướng ngại vật cuối cùng! Lập tức đè người lên, đắp chăn che đi cảnh thân mật tiếp theo...
...................................................
"Anh lại mặc kệ ý em chạm vào em lần nữa, Thang Duy Thạc anh mãi mãi không đổi được tật xấu này à?" Lúc này Vũ Tình hoàn toàn hung hăng lại mang vẻ đáng yêu, thân thể trắng nõn nà ửng đỏ, điều này làm cô nhìn càng đáng yêu.
Thang Duy Thạc híp mắt nằm trên giường với tư thế chữ 'đại', hưởng thụ cảm giác người phụ nữ mình yêu 'gãi ngữa cho'.
Nhưng gãi ngứa này trên thực tế là đánh hắn, cào hắn.
"Đồ đáng ghét, Thang Duy Thạc anh là tên khốn! Chỉ biết cưỡng ép người ta, ngay cả một câu..." Ngay khi ba chữ kia sắp nói ra, Vũ Tình vội vàng dừng lại
Mà Thang Duy Thạc giống như căn bản không phát hiện khác thường, lại hưởng thụ ôn tồn rồi cất tiếng ngáy nặng nề ngủ mất.
Đấm nhỏ khua trên mặt hắn, nhưng đều cách mặt một chút thì ngừng lại "Đáng ghét, Thang Duy Thạc anh còn chưa tắm mà, nhanh đi đừng làm bẩn chăn, người ta mới đổi đấy!"
"...... Đừng ồn, mệt mỏi quá...... "Thang Duy Thạc xoay người quay sang một bên, hàm hồ nói.
"Đáng ghét..." Cảm xúc buồn bực, đau lòng lại bất đắc dĩ đan vào một chỗ, đang xuất hiện trên mặt cô!
......................................................
Ngồi trong văn phòng nghe điện thoại, nụ cười trên mặt Thang Duy Thạc không nhịn được lớn hơn, liên tiếp 'Ừ' rồi Thang Duy Thạc hơi cảm kích nói: "Cám ơn ba..."
"Hả? Đừng gọi quá sớm, bây giờ tôi chưa phải ba anh đâu!" Đầu kia điện thoại cũng không hề vui đùa ý, nghiêm trang nói! Điều này khiến trên mặt Thang Duy Thạc lộ ra một tia hoảng sợ, cảm thấy giống như có chuyện phiền toái xảy ra.
"Ba, à, không, bác trai, có phải Vũ Tình, cô ấy không muốn lấy con!"
"Ngừng, bây giờ tôi không muốn nói vấn đề này với cậu, được rồi, cậu đi làm việc đi!" Đoạn Hồng Đào nghiêm túc nói, trực tiếp tắt máy!
Cảm xúc bất an không ngừng mở rộng, Thang Duy Thạc không nhịn được giật mình!
......................................................
Ông Thang choáng váng ngồi trên ghế da, trên mặt ngoài đau đớn và hối hận lại bất lực!
"Chủ tịch bây giờ các ngân hàng lớn cũng không cho chúng ta vay tiền, nếu không xuất tài chính nữa, Thang Bách sẽ bị ép đóng cửa!" Đổng sự bên cạnh là trợ lý nhiều năm của ông, khi nói trong mắt đã nặn ra nước mắt khổ sở!
Ông Thang không đáp lại, chỉ dại ra nhìn trời không ngoài cửa sổ! Chẳng lẽ Thang Bách nhận từ tay ba sẽ bị chôn vùi trong tay ông?
Tập đoàn đầu ngành sẽ bị đóng cửa ư? Haha, chẳng lẽ ông đã già rồi, không thể quản lý một công ty? Ông Thang không thể tưởng tượng, về sau toàn bộ Đài Loan không còn Thang Bách, mọi người không mua sắm ở Thang Bách nữa!
Đau, hối, hận!
Ngoài ra, ông còn có thể cảm thấy gì!
"Linh..." Điện thoại của trợ lý vang lên, lập tức bắt máy. Khi trợ lý nghe được lời cấp dưới, trên mặt đau đớn từ từ lộ ra nụ cười. "Được, được, đúng là tin tức tốt!"
Tắt máy rồi trợ lý kích động nhìn chủ tịch, nửa ngày nói không ra lời. "Chủ tịch, vừa rồi người của Warsaw gọi đến, nói Warsaw đồng ý bỏ vốn giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn..."
"Warsaw..."
"Đúng vậy, chủ tịch Warsaw đã thông qua CEO nhắn dùm ý ông ấy. Nhưng, ông ấy đưa ra một yêu cầu, chính là phải để cậu chủ theo đuổi con gái ông ấy!"
Trong mắt dâng lên hy vọng, lại thất vọng ảm đạm. "Ha ha, theo đuổi con gái ông ấy? Ha ha, hai đứa nhà ta có đứa nào nghe lời đâu, điều này không tính!"
"Chủ tịch, Đoạn Hồng Đào là muốn cậu chủ lớn theo đuổi!"
"Nó, càng không thể! Thang Bách, Thang Bách chờ đóng cửa đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...