Đoạn Tuấn hi thầm kêu không tốt, trong nháy mắt trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trời ơi, sao lại bị cô thấy được?
Nhưng, vì hiệu quả chân thật hắn không thể hạ màn 'còn chưa tán đổ chị' mà theo đuổi cô! Quên đi, sao này giải thích được rồi.
A, cái cô bé kia nhìn thật quen mắt mà. Vội vàng quá, cô cũng không thấy rõ.
Đáng chết, cô bây giờ phải thoát khỏi đây đã.
Vũ Tình dùng sức giãy khỏi hắn, quay đầu trách cứ nói: "Không phải có cô bé thích anh sao, anh quấn lấy tôi làm gì?"
Quên đi, dù sao Bảo Bảo cũng chạy xa rồi, tất cả về sau hãy giải thích đi. Hít sâu mấy hơi, biểu diễn bắt đầu. "Vũ Tình, cô gái này anh cũng không thích, anh cũng thử khiến họ thay thế em, nhưng không được, anh không thể nào quên được em!"
Vũ Tình tức giận, cô cũng không hy vọng được người khác thích, cô chỉ cần Thang Duy Thạc thích thôi: "Anh đừng lãng phí tình cảm, tôi không thích anh tẹo nào. Trong lòng tôi chỉ có bộ tụi trẻ, thứ tình cảm khác không tới được!"
Oa? Chị hắn không khỏi quá độc ác đi, có người nào ngay cả mẹ đẻ cũng không cần chứ?
Bạc tình bạc nghĩa, không được, hắn nhất định phải quậy: "Vậy em không phát hiện ra người đàn ông khác tốt rồi, trên thế giới người đàn ông vĩ đại hơn Thang Duy Thạc nhiều lắm, chỉ là em không phát hiện mà thôi! Vũ Tình bây giờ là niên đại gì, chẳng lẽ em còn có tư tưởng thủy chung này ư? Bạc đãi mình như thế làm gì, có người đàn ông tốt thì phải biết giữ chặt!" Hắn lớn tiếng cổ vũ 'giải phóng tư tưởng', cả đống ngụy biện.
Vũ Tình nghe không được dùng sức đá hắn một cước, dùng hết tất cả sức lực.
"A..." Đoạn Tuấn Hi bị đau hét to một tiếng, không thể buông lỏng thân thể kia, xoa bụng mình.
Có được tự do, Vũ Tình nhấc chân chạy đi, nhưng vừa ra đến cửa phòng, chỉ cô gái vốn chạy đi rồi, lại mang sắc mặt nhợt nhật đầy lệ đứng kia.
Tướng mạo quen thuộc khiến Vũ Tình không nhịn được mở to hai mắt, rất quen, đúng là rất quen! Bỗng Vũ Tình trợn to hai mắt: "Em là Bảo Bảo?"
Cô gái đau đớn nặn ra một nụ cười: "Đúng vạy, thư kí Hạ. Tôi là Bảo Bảo thư kí của anh ấy" Nói rồi, cô gái mang theo nước mắt chyaj đi.
""Vũ Tình..." Tiếng nói của Đoạn Tuấn Hi lại truyền ra từ bên trong.
Đáng chết, cô cũng muốn chạy.
Chờ đau đớn của Đoạn Tuấn Hi thoáng giảm bớt, chạy ra ngoài thì chị hắn đã không còn bóng dáng.
"Hi, đúng là chị mình, cho dù không học võ thuật, trên đùi cũng có kình lực. Ha ha, chẳng lẽ Thang Duy Thạc quên rồi nên mới có bản lĩnh này?"
Ha Ha, chị, chị tiếp chiêu đi, em nhất định phải làm chị tự thừa nhận chị là chị em, con gái của ba mẹ.
Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên.
Đoạn Tuấn Hi lập tức cầm lên, khi nhìn thấy số phía trên, trên trán nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, căng thẳng ấn điện thoại: "Bảo Bảo, anh..."
"Đoạn Tuấn Hi, anh câm miệng lại, anh đúng là kẻ lừa đảo, chúng ta xong rồi, xong rồi"
"Không...anh, nghe anh giải thích,,,"
"Tít Tít Tít..."
Nói còn chưa xong, điện thoại đối phương đã cắt đứt! trời ơi, a~ sao chưa giảquyết xong bên này, lại đến bên kia nữa chứ!
...........................................................................
Leng keng...
Tiếng chuông cửa vang lên, Vũ Tình ngồi trên sô pha giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ti vi, nhưng, ánh mắt của cô si mê đến ngu ngốc, nếu không làm sao có thể vẫn không nhúc nhích chứ?
Thang Duy Thạc xuống lầu chạy ra mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa, hơi kinh ngạc! tuy từng là đối thủ, ấn tượng về người này xấu cực điểm, nhưng bây giờ cũng phải gọi tên: "Bác trai, bác gái, mời vào!"
Đoạn Hồng Đào bỗng cảm thấy chàng trai trẻ Thang Duy Thạc này cũng không tồi, không đáng ghét như lúc trước.
Kha Dĩ Lam còn đang đánh giá con rể theo tiêu chuẩn mẹ vợ, vô cùng vừa lòng. Không tồi, con gái có thể tìm được người đàn ông vĩ đại như vậy, bà cũng an tâm.
Lần đầu tiên lấy thân phận con rể gặp ba mẹ vợ, cho dù năm đó là tổng giám đốc oai phong một cõi bây giờ cũng biến thành một con tôm nhỏ, sắc mặt căng thẳng ửng hồng: "Mau vào đi ạ!"
Đoạn Hồng Đào mang theo 1 đống đồ chơi mới mua đưa cho Thang Duy Thạc: "Hy vọng bảo bối sẽ thích!" Thang Duy Thạc nhân lấy, đặt lên tủ bên cạnh.
Bây giờ không cần lũ trẻ đi ra, vì người lớn còn có chuyện muốn nói!
Khi Vũ Tình quay đầu nhìn thấy người đi vào, lập tức đứng dậy chạy ra cầu thang. Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào mang theo ánh mắt mong muốn cực độ, nhìn chắm chằm bóng lưng nhỏ xinh kia.
Thang Duy Thạc đương nhiên cũng muốn như họ, quay đầu thật nghiêm túc gọi: "Vũ Tình, có khách đến, em muốn đi đâu?"
Thân thể đi đến cạnh cầu thang dừng lại, nhưng cũng không xoay người, lưng mảnh khảnh cứng lại rõ ràng.
"Bác trai bác gái, mọi người ngồi đi!" Thang Duy Thạc không quên tiếp đón, sau đó rảo bước tiến lên chỗ Vũ Tình.
Khi bàn tay to chạm vào tay cô, Vũ Tình ra sức gạt hắn ra: "Đừng chạm vào em!"
"em đừng không hiểu chuyện, theo anh lại đây!" bàn tay to lại đụng tới cổ tay mảnh khảnh, không cho cô cơ hội giãy ra, túm cô kéo đến sô pha.
"Không..." Vũ Tình kêu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến độ gần như sắp khóc.
"Em cho rằng em có thể trốn sao, đừng nhầm, dù em làm gì cũng không thể! ngoan, nếu em còn như vậy, về sau Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đều học cái xấu đấy!" Thang Duy Thạc thấp giọng nói, giữ mặt mũi cho Vũ Tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...