Tình Nhân Tuổi 18

"Đứa bé hư này, mi đúng là hư đốn!" Trang Ôn Nhu cố gắng giữ nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói. Thật ra, trong lòng đã mắng mấy nhóc này đến chết rồi!

Đáng chết, vì sao đây không phải người đàn ông thập toàn thập mỹ chứ, vì sao Thang Duy Thạc lại kết hôn rồi.

Ô ô...

Cô thật đáng thương, kết hôn lại phải làm mẹ kế của người ta, nhưng lại là mẹ kế của hai đứa lận!

Nhưng vì có thể lên làm phu nhân Tập đoàn Thang Bách, vợ Thang Duy Thạc, cô chỉ có thể chấp nhận thôi!

Nhìn 'Dì' trước mắt như lên cơn ngu, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc liền phiền chán vô cùng.

Ai nói trẻ con không biết cảm nhận, ai nói trẻ con không biết quan sát, bọn chúng có thể cảm nhận được dì này có âm mưu gì nữa kìa!

Đáng ghét, bà nội đáng ghét, vì sao lại giới thiệu bạn gái cho ba?

Nhạc Nhạc bỗng lộ ra một nụ cười hiền lành, ngọt ngào như thiên sứ. "Dì, dì!"

"A~" Trang Ôn Nhu lập tức lộ ra một nụ cười giả vờ dịu dàng, hai mắt hình lưỡi liềm cúi đầu nhìn cô.

"Dì đẹp lắm..."

"Ha ha, thật không?" Ánh mắt Trang Ôn Nhu đã híp thành motọ đường, hai tay tự kỷ vuốt khuôn mặt!

"Đúng thế, dáng vẻ dì rất được! Chẳng qua, không đẹp bằng mẹ con. Mắt mẹ con to hơn dì, sáng hơn dì! Mũi thẳng hơn dì, miệng nhỏ hơn dì..."

Chỉ thấy nụ cười tỏa nắng vừa rồi của Trang Ôn Nhu dần dần biến mất, trong mắt lộ ra hung quang...


Nhưng, Nhạc Nhạc càng nói càng hưng phấn, cái miệng nhỏ nhắn hé ra hợp lại. "Nhưng mặt mẹ con không lớn bằng mặt dì, mặt mẹ con rất nhỏ, nhưng lại rất hay đỏ, ba con nói rất thích thấy mẹ con đỏ mặt! Mặt dì khá lớn, cằm bè ra..."

Nói nhiều như vậy, cô Trang Ôn Nhu kia thấy thế nào?

"Dì, vì sao dì có vẻ muốn khóc thế?" Nhạc Nhạc dừng nói chuyện lại, chớp chớp mắt to nhìn dì sắp khóc.

Trang Ôn Nhu hung tợn nhìn đứa bé, thật muốn bàn tay không ngừng run rẩy này đánh vào gương mặt mỉm cười đáng giận kia!

Nhìn thấy cô đã hổn hển, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác nhìn nhau cười, sau đó tay cầm tay chạy đến một bên chơi! Xí, bọn chúng sẽ không lãng phí thời gian với người lạ đâu!

Tức giận nói không được, khi Trang Ôn Nhu muốn điên cuồng kêu to, chỉ thấy Thang Duy Thạc đi thong thả bước vào đại sảnh!

Trang Ôn Nhu trong nháy mắt biến sắc lại bày ra nụ cười 'Ghê tởm', ngượng ngùng chào hỏi Thang Duy Thạc. "Anh Thang, anh nói chuyện với bác xong rồi ạ?"

Thang Duy Thạc không dừng bước tùy ý gật đầu, sau đó gọi các bảo bối. "Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, đi, cùng papa về nhà!"

Nhạc Nhạc và Tiểu Bác thật kinh ngạc, sao vừa đến đã đi?

Khi họ đi ra gần đến cửa lớn, bà Thang vội vàng đi ra ngăn cản. "Không được, để cháu lại cho ta!"

"Không được, con phải đưa các cháu về!" Hắn đã chuẩn bị một dao cắtđứt với cha mẹ, làm sao có thể để con lại?

Nắm tay con, nhấc chân chuẩn bị đi.

"Bọn chúng là bảo bối của Thang gia chúng ta, tôi muốn anh để lại, không được đưa về ~!" Bà Thang ngang ngược kéo tay Nhạc Nhạc, không cho con đưa đi!

"Mẹ, nếu mẹ muốn con hạnh phúc, muốn các cháu hạnh phúc, vậy hãy nhận Vũ Tình của con! Nếu không, tất cả đều không bàn nữa!

"Sao con lại cố chấp như thế, một lần đã sau lầm, còn chưa tỉnh ngộ à?" Bà Thang rất tức giận, không rõ người phụ nữ kia có cái gì lợi hại, có thể làm con mê mẩn cả vị trí tổng giám đốc cũng không cần!

"Mẹ, con thấy mẹ và ba đều hồ đồ, các ngườ suy nghĩ cẩn thận đi!" Lòng hắn hoàn toàn bị bọn họ làm tổn thương!

Thang Duy Thạc có vài phần thô lỗ gạt tay mẹ, đoạt lấy các bảo bối của mình. Còn chưa thương lượng với Vũ Tình, hắn không thể giao lũ trẻ cho cha mẹ. Vả lại, bây giờ tất cả hắn còn chưa nắm chắc!

Vũ Tình nhìn thấy nét mặt Thang Duy Thạc thất vọng, cũng đã hiểu được tất cả.

Vì trên đường Thang Duy Thạc có dặn hai bảo bối không được nói lung tung, cho nên về nhà các tiểu bảo bối chỉ im lặng!

Vũ Tình căng thẳng tim rơi xuống đáy cốc, đúng vậy, cô đã sớm biết cô là người đáng thương, cho dù cô có cố gắng, cũng không chiếm được cảm tình của mọi người!

Thang Duy Thạc cũng không nói cho cô, chuyện mình bị ba đuổi khỏi Thang Bách. Đưa bảo bối đến trường như trước, sau đó 5h rưỡi đón con về!

Nhưng thật rõ ràng thái độ hắn bây giờ thật 'Lạnh lùng', điều này khiến Vũ Tình vốn đã căng thẳng càng thêm bối rối, bi quan!

................................................


Đưa con đi học rồi, Thang Duy Thạc không mục đích lái xe đi dạo, một khúc nhạc điện thoại vang lên. "Alo..."

"Tổng giám đốc..." Làgiọng trợ lý của Thang Duy Thạc.

"Đừng gọi tôi là tổng giám đốc, tôi không phải nữa!" Thang Duy Thạc nghiến răng nghiến lợi sửa đúng, trợ lý chết tiệt, nói cho hắn vài lần, hắn vẫn không nhớ được!

"Vâng, vâng tổng... à, anh~ Thang..." Trợ lý gọi 'Anh Thang' cứng ngắc, hơn nữa suy nghĩ rất cẩn thận, trời ơi, hắn cũng không dám gọi!

"Chuyện gì nói mau!" Hắn bây giờ rất phiền!

"Cái kia, chuyện của anh tôi đã điều tra ra rồi! Tin tức lần này rất chính xác!"

"Nói mau, bớt nhảm đi!" Thang Duy Thạc căng thẳng dừng xe bên đường, nghiêm túc nghe đáp án!

"Kha Dĩ Lam năm đó đúng là đã sinh một bé gái ở 'Thánh Tâm', nhưng sau đó không ghi chép gì về đứa bé này, chắc là đã vứt bỏ!"

Thang Duy Thạc đã hiểu hết, trên thế giới không có chuyện sao mà khéo quá, vô duyên vô cớ dáng vẻ giống như vậy!

Vũ Tình nhất định là con gái của Đoạn Hồng Đào, nhất định đúng!

Nhưng tin tức này cũng không khiến hắn hưng phấn, ngược lại khiến hắn bắt đầu căng thẳng.

Cô là con gái của Đoạn Hồng Đào, thì phải là tiểu thư quý tộc! Đáng chết, hắn bây giờ chẳng có gì, đến lúc đó cô còn có thể muốn hắn không?

Không được, không thể để cô biết, nhất định không thể để cô biết chuyện này!

Sản nghiệp Đoàn gia đều ở Anh quốc, nếu bọn họ gặp lại, Vũ Tình có thể lựa chọn đi Anh quốc không? Thang Duy Thạc càng nghĩ càng kinh khủng, càng nghĩ càng căng thẳng!

Không được, hắn nhất định không thể nói!

................................................

Mấy ngày liền thấy Thang Duy Thạc lạnh lùng đối đãi, khiến Vũ Tình càng thêm chua chát trong lòng!


Không nhịn được đoán rằng có phải hắn không muốn kiên trì nữa, có phải hắn muốn từ bỏ đoạn tình cảm này không?

Cắn môi, môi dưới sớm đã cắn thành màu trắng.

Nén nghi ngờ đầy bụng, Vũ Tình ra vẻ thoải mái gõ cửa phòng sách.

Cốc cốc...

Không đáp lại, lại gõ cửa hai tiếng vẫn không đáp lại, Vũ Tình trực tiếp mở khóa cửa bước vào!

Lúc này Thang Duy Thạc đang tập trung tinh thần chơi game online, chỉ thấy ngón tay hắn lập tức múa loạn trên bàn phím, mà nhân vật trên màn hình, một đám bị dính chưởng, phun máu tươi ọc ọc rồi ngã lăn quay.

"Thì ra anh chơi ở đây, em tưởng anh đi làm việc chứ!" Vũ Tình đi vào, hai tay cô lúc này thật tự nhiên khoát lên bờ vai của hắn!

Thoạt nhìn thật tự nhiên, trên thực tế tay cô đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh! Vài ngày, mấy ngày qua hắn luôn nhốt mình vào trong phòng, rất ít để ý tới cô!

Hôm nay cô không nhịn được nữa, chủ động đến nơi đây tìm hắn! Nếu hai người đều lạnh như băng, đoạn tình cảm này còn liên tục thế nào?

Ngón tay Thang Duy Thạc giã bàn phím thật mạnh, chuẩn xác bắn chết địch nhân, hắn giống như phát tiết tất cả giận dữ vào trò chơi.

Đáng chết, hắn bây giờ đã không phải tổng giám đốc Thang Bách, Vũ Tình, Vũ Tình có nguyện đi theo hắn không?

Ha ha, hắn dùng thân phận tổng giám đốc muốn kết hôn cùng cô, cô đều không đồng ý. Bây giờ hắn chả là gì, cô càng không muốn lấy hắn đâu!

Thang Duy Thạc không tin tà ma, lúc này lại bỗng yếu đuối, hắn rất sợ, rất sợ mình không giữ được người phụ nữ này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui