Nhận được điện thoại, Thang Duy Thạc lập tức đón chuyến bay sớm nhất về tới Đài Bắc, nhưng cũng đã hơn 3h sáng.
Thang Duy Á đưa cị dâu và cháu gái về nhà rồi, trực tiếp lái xe đi đến sân bay đón anh trai về.
Mà hắn đã nói hết cho anh cả, đã tìm được Nhạc Nhạc, hơn nữa Nhạc Nhạc được kiểm tra tất cả đều bình thường.
Tim Thang Duy Thạc nhắc tới cổ họng, mới an ổn hạ xuống.
Nhạc Nhạc quả nhiên là bảo bối ham vui, về nhà ôm mẹ khóc một lúc, lại đi theo bác ăn như sói đói, rồi buồn ngủ gà gật.
Sáng hôm sau khôi phục lại bình thường, lawij bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với Tiểu Bác.
Vì muốn xử lý công việc, đồng thời cũng để Vũ Tình đi giải sầu, Thang Duy Thạc mang theo người mẹ đi Nhật Bản trước.
Hai con tự nhiên giao cho Hàm Lôi, để cô chăm sóc, nếu lại bị lạc lần nữa, nhất định sẽ cắt cái đầu xinh đẹp của cô.
Thang Hàm Lôi áy náy nhiều, lần này thật cẩn thận mang theo các bảo bối, gần như là hai ánh mắt không rời bọn chúng.
----------------------------
Lại kaf một sáng sớm khác, khi Vũ Tình tỉnh lại từ trong lòng Thang Duy Thạc, không nhịn được lỗ ra nụ cười. mặc kệ thế nào, cô bây giờ rất hạnh phúc, có hắn có lũ trẻ, cô còn quá nghiêm khắc cái gì?
Cô bây giờ đã là người trưởng thành, có cha mẹ hay không đã không còn quan trọng, đúng là không quan trọng.
Thang Duy Thạc giả bộ ngủ, nhìn từng iểu cảm trên mặt cô. Cô gái bé nhỏ này đang nghĩ gì, làm sao hắn lại có thể không biết?
Thật ra, hắn sớm đã phái người điều tra cha mẹ ruột của cô, chỉ là bây giờ chưa có tin tức. Chuyện không có tin tức đương nhiên không thể nói cho cô.
Bàn tay nhỏ bé kìm lòng chẳng đặng vuốt lên gương mặt hắn, theo trán trượt một đường.
Thang Duy Thạc bỗng mở to mắt, cầm tay cô: "Ha ha, được lắm, sáng sớm đã dê anh?"
Bị bắt tại trận, Vũ Tình xấu hổ trốn vào lòng hắn.
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, Thang Duy Thạc không nhịn được hôn một cái: "Ha ha, anh biết vì sao bảo bối của chúng ta, vì sao lại đáng yêu như thế, vì bọn chúng có người mẹ đáng yêu"!
Vũ Tình cười nhạt không nói, ha ha, xem như cam chịu lời Thang Duy Thạc đi! Nhưng, có chuyện hắn chậm chạp không hề làm, điểm ấy thật khiên người sốt ruột.
Vũ Tình thu nụ cười, cong môi đỏ mọng: "Đúng thế, em là bà mẹ đáng yêu của lũ trẻ!"
Thang Duy Thạc không đáp lời cô, mà nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay cô.
Đáng chết, đáng chết, đây là gì? Vũ Tình kéo tay mình về, bỗng bắn lên từ trên giường: "Em muốn về Đài Bắc, em muốn về Đài Bắc!"
"Không được, hôm nay anh chuẩn bị đưa em đi tắm suối nước nóng!" Thang Duy Thạc nhíu mày, suy nghĩ nói.
"Không tắm, nước nóng tốt cái gì, làm người thêm sảng khoái, chẳng khác gì tắm thường! còn không bằng ở nhà tắm bong bóng, em không đến suối nước nóng, em muốn về Đài Bắc!" nói rồi Vũ Tình đã phát giận nhảy lên sàn, kéo áo ngủ trên người.
"Đừng ồn, em đàng hoàng ở đây cho anh!" vẫn là giọng điệu ngang ngược như trước, giống như chỉ cần như vậy là có thể hù dọa người ta...!
Xì, cô cũng nào muốn chuồn êm từ Nhật Bản về chứ!
Cô muốn làm ầm lên, cô muốn kháng nghị, nếu không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, cô chỉ sợ rằng đến 80 có một đống cháu nội rồi?
-------------------------
Vũ Tình lại lén một mình đi khỏi Nhật Bản, khi cô về đến đất Đài Loan, khóe miệng không nhịn được nhếch cao lên.
"Tút..." di động vừa rung, chuông điện thoại lập tức vang lên.
Nhìn thấy số gọi đến, nụ cười bên miệng Vũ Tình lớn hơn nữa: "Alo, sao anh không họp ạ?"
"Em thật..., dám về nhà trước anh!" ngồi chờ ở đại sảnh, gầm nhẹ với điện thoại.
"Ha ha..." Vũ Tình chợt cười một tiếng, tiếp theo ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ai, anh phát hiện cũng quá chậm đi, em ấy, là đi mười cây tới sân bay, nhưng anh vẫn để em thành công lên máy bay!"
"Ít nói nhảm đi." Không biết tức cô hay giận mình, Thang Duy Thạc trước tiên đang rất tức giận.
"Ha ha..., quên đi, em không nói với anh nữa, xe đến rồi, tạm biệt!" nói xong, Vũ Tình trực tiếp tắt máy.
----------------------------------------
Vốn muốn cho người trong nhà một bất ngờ, nhưng vừa vào cửa đã lắp bắp kinh hãi.
Chỉ thấy hai mắt Hàm Lôi đỏ bừng ngồi ở trên sàn nhà, vẫn không nhúc nhích. Không kịp thở dốc, Vũ Tình lo lắng kéo người trên sàn: "Hàm Lôi mau đứng lên, trên sàn lạnh lắm!"
Nghe được tiếng nói dịu dàng, Hàm Lôi sửng sốt, lại lên tiếng khóc lớn lên: "Chị dâu, ô... Triết Hàn, Triết Hàn anh ấy không cần em, ô...anh ấy nhờ luật sư đưa đơn ly hôn cho em. Chị dâu, em thật ngốc, em hỏi vì sao anh ấy cho em tiếp tục ở Đài Bắc, thì ra anh ta có người con gái khác, không cần em nữa!"
Vũ Tình giật mình mở lớn miệng, nửa ngày vẫn thất thần: "Hàm Lôi, em đừng khóc, phương diện này có phải hiểu lầm không, không phải Triết Hàn rất yêu em sao?"
Bị chị dâu hỏi như vậy, nước mắt trong mắt Hàm Lôi càng nhiều: "Anh ấy nói em rất lười, cái gì cũng không làm! Ư... anh ấy nói vẻ đẹp của em không thể quyến rũ anh ấy. Ư... anh ấy thừa nhận mình có người khác!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...