Vũ Tình không nói gì đẩy Hàm Lôi đang an ủi ra, từ từ bước đi về phòng, trước khi bước vào thì quay lại nói: "Em sẽ đừng kể chuyện này cho anh cả em!"
Hàm Lôi suy nghĩ gãi gãi đầu, cô đang muốn nói cho anh cả mà: "....Vâng"
Quên đi, đánh con mụ già kia chạy mất dép là được rồi, chị dâu không muốn kể mà. Nhưng đúng là khó hiểu, chị dâu là người tốt như thế, sao lại có em gái là mẹ ác như vậy chứ?
Rốt cuộc có phải ruột thịt hay không, đúng là ông trời bất công.
------------------
Vũ Tình đang liều mạng làm việc trong công ty, bỗng ngực bối rối một trận, loại bối rối này khiến co sợ hãi, tay chân không khỏi có cảm giác lạnh lẽo.
Cố gắng nén cảm xúc, dồn lực vào công việc.
"Tút tút..." điện thoại vang lớn, Vũ Tình lập tức cầm lấy điện thoại.
Số lạ, lại là số lạ. Vũ Tình trực tiếp ấn không tiếp, dùng đầu gối cũng biết là ai gọi.
Không tiếp, về sau cô sẽ không quan hệ gì với họ nữa.
"Ring" tiếng tin nhắn vang lên, Vũ Tình cầm lấy điện thoại, ấn nút mở.
'Hạ Vũ Tình, Nhạc Nhạc ở trong tay tao, nếu mày muốn con, mang năm trăm ngàn tệ đến, mười giờ sáng mai thả tiền trong thúng rác trước quán Số Đỏ ở đương XX cho tao. Nhớ phải để tiền trong túi đen, nếu mày dám báo cảnh sát, hoặc là trước 10h chưa mang tiền đến, tao sẽ giết chết con tin!'
Tin thứ hai lại vang lên: 'mười giờ mai ném vào thùng rác!'
Giống như lúc trước cảm thấy chưa nghiêm, lại nhắc lại thêm.
Trong nháy mắt mặt Vũ Tình nhợt nhạt, tay run run bấm lại điện thoại, nhưng đối phương ngược lại không hề nghe.
Lập tức Vũ Tình bấm gọi Hàm Lôi.
-------------------
Hàm Lôi và Tiểu Bác đứng giữa đường cái, lo lắng nhìn xung quanh. Tiểu Bác lại nắm chặt tay bác, lớn tiếng quát to: "Nhạc Nhạc, em ở đâu, đừng náo loạn, không thể chơi trốn tìm nơi này!"
Hàm Lôi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, giống như chỉ nhìn nơi nơi tìm bóng Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, đừng nghịch nữa, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."
Có thể không quát to sao? bốn phía đều không xuất hiện bóng Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc mất tích, Nhạc Nhạc mất tích rồi. trời ạ, điều này nói với anh cả với chị dâu thế nào đây? Vừa rồi mới đi ra đón cháu, Hàm Lôi lại mang theo cháu đến cửa hàng đồ uống, rồi vào sieu thị mua vài đồ.
Trẻ con thích ăn, cô cũng thích ăn, cho nên mỗi ngày bọn họ đều đi một dãy hàng mới về nhà.
Nhưng hôm nay khi họ đi ra ngoài siêu thị, nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng bánh ngọt mới mở, như là ăn rất ngon, rất nhiều phụ huynh còn xếp hàng mua.
Nhạc Nhạc ầm ĩ muốn ăn, mà miệng Hàm Lôi cũng tràn nước miếng. Bởi vậy, cô dứt khoát kiên quyết mang theo hai cháu xếp hàng. Nhưng khi cô mua xong, mới phát hiện trong tay chỉ còn có một đứa cháu.
Vì Tiểu Bác là đứng bên tay trái bác, xung quanh biết bao người, cho nên Tiểu Bác cũng không biết em gái đi lúc nào.
Hàm Lôi ném bánh ngọt trong tay đi, chảy nước mắt: "Ô...bảo bối của bác nếu xảy ra nguy hiểm thì làm sao? Ô..."
Lúc này một chiếc Benz mới 'két' một tiếng bên cạnh Hàm Lôi, lái xe lập tức đi ra khỏi xe: "Cô ơi lên xe đi, tôi tìm một vòng cũng không có, cô đây khóc cũng vô dụng, tôi thấy không bằng báo cảnh sát đi!"
"Ừ... được rồi, vậy báo cảnh sát đi!" bọn họ không tìm thấy, chỉ có thể cầu cảnh sát. Ngay khi Hàm Lôi lấy điện thoại ra, điện thoại rung cộng thêm tiếng nhạc vang to.
Nhìn avar chị dâu, Hàm Lôi sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, cô...cô nói với chị dâu thế nào đây? Mang theo áy náy, căng thẳng còn có bất lực, Hàm Lôi ấn nút nghe.
"Hàm Lôi, Nhạc Nhạc có ở bên cạnh em không...?" Giọng lo lắng của Vũ Tình truyền ra từ điện thoại.
Hàm Lôi "Oa" một tiếng khóc lớn. "Chị dâu, Nhạc Nhạc đã lạc rồi, rõ ràng ở bên cạnh em, nhưng em lại để nó lạc mất!"
"...Hàm Lôi, không cần báo cảnh sát, trước đừng báo cảnh sát, Nhạc Nhạc Nhạc là bị người ta bắt cóc..." Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, chuyện này cô có thể đoán rằng do ai làm.
"Là ai bắt cóc sao? Chị dâu, đối phương muốn bao nhiêu tiền, khi nào thì có thể giao Nhạc Nhạc cho chúng ta?" chuyện tiền chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu gái bảo bối của cô an toàn là tốt rồi.
"Hàm Lôi chị lập tức về nhà, chúng ta gặp mặt nói sau!" Tắt máy, Vũ Tình không báo lại, trực tiếp chạy ra ngoài công ty.
Về nhà rồi, Hàm Lôi xin lỗi chị dâu rất nhiều lần, áy náy khủng khiếp. Vũ Tình chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không trách cô.
Là người ta quá độc ác, họ quá tàn nhẫn với cô.
Vũ Tình gọi cho Vũ Hân và bà Trầm vô số lần, nhưng thủy chung không trả lời. khi Vũ Tình đau đớn thất thần, Hàm Lôi áy náy vô cùng gọi cho anh trai. Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, sao có thể ứng phó với trường hợp như thế: "Anh..."
"Chuyện gì?" Thang Duy Thạc vừa đọc tài liệu, vừa tùy ý hỏi. con bé này không có việc gì thì lại làm nũng, đúng là hết cách.
"Anh, anh, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc bị bắt cóc rồi!" Hàm Lôi cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói qu điện thoại.
"Cái gì...?" Thang Duy Thạc giống như bị sét đánh, kinh ngạc hét to.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...