Khi Vũ Tình bị em gái của chồng nhiệt tình ôm lấy, không biết làm sao cho phải, Thang Duy Thạc đi ra từ phòng sách. Vừa rồi hắn cùng với đổng sự công ty lớn ở Nhật Bản mở một hội nghị trên mạng.
Nhìn thấy em gái đùa giỡn mà Vũ Tình vô lực chống đỡ, khóe miệng Thang Duy Thạc không nhịn được giơ lên: "Được rồi, mau buông chị cô ra!"
Thang Hàm Lôi lè lưỡi làm mặt quỷ với anh trai, sau đó luyến tiếc buông Vũ Tình ra: "Chị dâu, chị giúp em ức hiếp anh trai em đi, anh ấy, thật đáng ghét!"
Thang Hàm Lôi nâng cánh tay Vũ Tình, lắc qua lắc lại, động tác kia biểu tình kia thật không khác gì Nhạc Nhạc! làm sao có thể giống như thế, không đúng, không có quan hệ huyết thống căn bản sẽ không giống.
"Chị dâu, nói chuyện với chị đó!" không tỏ thái độ tuyệt đối không thể, Hàm Lôi phải đùa giỡn đến cùng.
"À, ừ, vậy em bảo chị giúp em thế nào?" tránh không khỏi dây dưa, Vũ Tình chỉ nén nỗi băn khoăn trog lòng, lộ nụ cười lịch sự chào khách.
Thang Duy Thạc đứng nhìn, con bé này ầm ĩ muốn chết: "Được rồi, nếu không có việc gì giúp chị dâu cô nấu cơm! Đừng rảnh mà làm ầm nữa, rất đáng ghét!"
"Anh cả, anh nói em thế à, mấy năm rồi em chưa về một lần, anh lại nói thế với em?" nói xong cô lắc mông nhìn Thang Duy Thạc, không để ý hình tượng làm đủ loại mặt quỷ đáng sợ.
Mà Nhạc Nhạc tuyệt đối học theo, mông nhỏ cũng uốn éo uốn éo lại gần papa, sau đó đi theo bác học nhăn mặt.
Vô tình, hình ảnh này khiến trong lòng Vũ Tình có một khúc mắc ngày càng lớn.
Không thể nhịn được nữa, Thang Duy Thạc nghiêm khắc hét lớn một tiếng: "Hai người mà làm ầm nữa thì ra ngoài cho tôi, còn có Hàm Lôi nếu em dám dạy hư con gái anh, anh làm em cả đời đều không vào được Đài Bắc!"
Nghe câu nói này Hàm Lôi lập tức thu hồi biểu tình tác quái, nghiễm nhiên thành một thục nữ.
Trời ơi đừng mà lần này cô phải xin xỏ gã đàn ông thối kia mãi, hắn mới tranh thủ thời gian đưa cô về. Nói chỉ có thể ở đây hai tuần, hắn làm xong việc sẽ đón cô về.
Nhìn đi, ngang ngược cỡ nào, giống như cô là bệnh nhân không thể tự chăm sóc mình ấy. Hứ, cô không ngồi máy bay, không xa nhà sao?
Lúc trước cô là một nhân viên hàng không quốc tế, nên gọi tắt là tiếp viên hàng không.
"Được rồi, em và Nhạc Nhạc bồi dưỡng tình cảm là được rồi! Ha, còn tên tiểu quỷ kia đâu, mỗi lần thấy em là trốn, không được, không được, em phải đi đàm phán với nó!"
Lập tức, cô cúi người ôm lấy cháu gái đáng yêu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía chị dâu cười hì hì: "Chị dâu, anh trai, em không biết nấu ăn, hai người đến phòng bếp làm việc đi, em...em đi đây!"
Nói đến chuyện này thì dáng vẻ mềm xuống, giống như phòng bếp là đoạn đầu đài.
--------------------------
"Bác, bác ..." lần đầu tiên có bác để gọi, Nhạc Nhạc gọi đi gọi lại, không có chuyện gì cần thiết, dù sao chỉ thích không ngừng gọi bác.
"Ngoan, Nhạc Nhạc là tiểu mỹ nữ, bác thích nhất!" Thang Hàm Lôi đeo vòng lên cổ, sao đó đeo vào cổ Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc ngừng thở chờ đợi, nụ cười trên khóe miệng cũng càng lớn.
"Nhạc Nhạc, ngoan, mau đến xem vòng cổ có đẹp không?" Hàm Lôi lấy gương đến, đặt trước Nhạc Nhạc.
Bàn tay nhỏ bé nắm vòng cổ cúi đầu nhìn, có gương cũng không xem, vì không trực tiếp xem thì không thật. tiểu bảo bối soi đi, soi lại, hai đồng tử đen bóng nhìn lại, hơn nữa khóe miệng còn chảy ra vài giọt nước miếng.
Khi nước miếng sắp rớt xuống quần áo, bàn tay nhỏ bé phản ứng cực nhanh lau nước miếng.
"Nhạc Nhạc thật đáng yêu, thích quà của bác không?" Hàm Lôi ôm lấy cháu gái, hôn lên má một cái: "Moa..." cố ý làm to tiếng, căn bản không phải hôn, giống như mở rượu sâm banh.
Nhưng thanh âm này, làm Tiểu Bác sợ: "Bác, không phải bụng bác có vấn đề chứ? Bác đi ăn trưa đi!"
Đúng là đáng ghét làm ầm lỗ tai nó, làm nó không có nơi để chơi. Giờ trò chơi của công ty ba mới tạo còn chưa chính thức ra mắt thị trường, mới là giai đoạn vận hành. Nó rất thích chơi, nhưng nó không nghiện là được. chỉ giúp papa xem game thế nào, sau đó cải tiến ở đâu.
Phản ứng coi như là siêu mau, Hàm Lôi tức giận hét to: "Bé hư, con ý bảo bác thối lắm đúng không?"
"May mà bác hiểu, không cần con phải phiên dịch cho bác!" Tiểu Bác nhún nhún vai, bĩu môi.
Vừa mới nhận được quà, Nhạc Nhạc hoàn toàn bị bác mua chuộc: "Tiểu Bác, anh không được vô lễ với bác , mẹ sẽ đánh anh!"
Tiểu Bác thất vọng đến cực điểm với em gái song sinh, lườm nó, nói: "Nhạc Nhạc, em đúng là đồ nịnh hót!"
"Em không phải đồ mịnh hót, là anh không lễ phép..."
Nhạc Nhạc hoàn toàn thích bác, toàn bộ buổi tối đều dính bên cạnh bác.
Vì mọi người Thang gia đều ghỉ bên nước ngoài, cho nên Thang Hàm Lôi sẽ ở lại nhà anh cả.
Điều này khiến Nhạc Nhạc vui mừng nhảy dựng lên, la hét ngủ cùng một chăn với bác.
Nét mặt Vũ Tình càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng khó coi! Nhạc Nhạc vì sao thích cô ấy như vậy, toàn bộ buổi tối coi mẹ như tàng hình, Nhạc Nhạc gần như không nói nhiều với cô, càng không đến gần cô nhiều.
Bỗng trong lúc đó, cô có cảm giác bị con gái vứt bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...