Vũ Tình bỗng căng thẳng, biểu tình áy náy cũng bị đau thương thay thế. Yến hội này không phải tham gia cùng một người nữa à? Vì sao hắn không muốn đưa cô đi tham gia?
Đáng chết, hắn muốn dẫn ai đi?
Trong mắt tỏa ra khổ sở mãnh liệt, hai tay giữu chặt lấy nhau. Ha ha, thật buồn cười, hắn vẫn ép cô, nhưng còn hắn?
Cô muốn đi yến hội, cô muốn nhìn hắn mang theo ai đi tham dự tiệc tối.
Đoạn Hồng Đào nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn đến chox cô, không biết là nhìm lầm, hay là như thế nào. Ông cảm thấy cô rất giống Dĩ Lam, hơn nữa nhìn từ bên cạnh lại càng giống.
Càng ngày càng khó nói lên cảm giác quen thuộc, khiện Đoạn Hồng Đào không nhịn được hỏi: "Vũ Tình, hy vọng cô không để ý khi tôi gọi cô như thế!"
Vũ Tình quay đầu đi, nhẹ nhàng nói: "Không đâu! Chủ tịch!"
"Vũ Tình, tôi muốn hỏi cô một chút, mẹ cô họ gì?" Đoạn Hồng Đào ra vẻ lơ đãng, hai mắt nhìn thẳng phía trước! không biết giờ phút này ông đang ở trong kinh hoàng.
"Dạ? chủ tịch hỏi mẹ tôi?"
"Đúng vậy, vì tôi cảm thấy cô rất giống một người bạn lúc trẻ của tôi. Bất kể là ngũ quan hay khí chất, đều ăn khớp như thế. Cho nên, tôi ~ ha ha ~ tôi muốn hỏi tên mẹ cô một chút, có tiện nói cho tôi biết không?" nói đến chỗ này, giọng Đoạn Hồng Đào rõ ràng có chút nghẹn ngào.
Bỗng nhắc tới mẹ mình, trong lòng Vũ Tình cũng nổi lên khổ sở: "Mẹ tôi là Hoàng Thục Hoa, chắc là không phải người bạn chủ tịch muốn tìm. Bạn chủ tịch chắc là Dĩ Lam, đúng không?"
Thất vọng, nghe tới chữ ' Hoàng' cảm xúc Đoạn Hồng Đào liền chìm vào đấy cốc. không phải Dĩ Lam của ông, trời ạ, Dĩ Lam của ông ở đâu? "Cô biết Dĩ Lam?"
"Vì lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch, chợt nghe thấy ngài gọi tên 'Dĩ Lam'!" Vũ Tình cười nhẹ nói.
Đoạn Hồng Đào thở dài thật sâu, cũng không mở miệng nói chuyện.
Vũ Tình vẫn tràn ngập đau lòng cùng tiếc nuối với những việc người đàn ông này đã trải qua.
Cô từng đau đớn khi bị người mình yêu vứt bỏ, nhấm nháp sự cô độc và bất lực khi ở một mình. Dì tên Dĩ Lam kia, nhất định còn đau đớn hơn mình. Vì bà đang từ đám mây hạnh phúc lại bất ngờ bị rơi xuống sâu trong địa ngục.
Ha ha, không giống mình năm đó. Lúc đó Thang Duy Thạc sớm cho thấy chỉ muốn thân thể của cô chứ không phải tình cảm tình của cô. ở sâu trong đáy lòng đã chuẩn bị tư tưởng sớm bị bỏ rơi, chỉ có kẻ ngốc như cô mới không biết bảo vệ mình thôi.
"Chủ tịch, dì Dĩ Lam rất giống tôi ư?" cô rất ngạc nhiên lại có người giống mình.
Đoạn Hồng Đào nhẹ nhàng gật đầu cũng không nói chuyện nhiều, ông đã không tìm được bà, có lẽ bà đã qua đời rồi. nghĩ đến Dĩ Lam bây giờ có thể đang nằm dưới đất lạnh kia, hai mắt Đoạn Hồng Đào đỏ lên.
Cảm thấy được chủ tịch kích động, Vũ Tình thu hồi lòng hiếu kì lại, quay đầu nhìn cảnh bên ngoài.
-----------------------------
Một thân đơn giản, Vũ Tình cùng Đoạn Hồng Đào xuất hiện, lập tức đưa tới chú ý của nhiều người.
Lúc này Vũ Tình cảm thấy được người bên cạnh này rất có tiếng nói trong thương giới, rất nhiều chính khách có tiền còn thường xuyên có mặt trong TV mặt mày rạng rỡ nói chuyện, đều kích ddooongj bắt tay Đoạn Hồng Đào
"Ui. Đây là phu...." Một người đàn ông gầy gò khoảng 50, đến chào Đoạn Hồng Đào.
Phu nhận béo bên cạnh người đàn ông gầy, dùng sức đẩy chồng, bảo ông đừng nói lung tung: "Vị tiểu thư này là thiên kim của Đoạn tiên sinh rồi? người rất đẹp, giống như đã gặp ở đâu rồi!"
A? cái gì. Cái gì? Thiên kim tiểu thư? Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta gọi như thế!
Vũ Tình ngây thơ lập tức muốn lắc đầu phủ định, nhưng bàn tay nhỏ bé lại bị bàn tay to ôn hào hiền hậu dùng sức nhéo xuống! Đoạn Hồng Đào gợi lên nụ cười, sau đó hỏi một đề tài khác....
Vì chủ tịch đang nói chuyện với người khác, cho nên Vũ Tình bưng một ly sâm banh, đứng bên cạnh lắng nghe.
Mắt đẹp lặng lẽ quét toàn hội trường, tìm kiếm bongsluwng một người! bỗng ở bên cạnh một bồn cảnh, cô thấy người cô muốn tìm.
Cùng lúc đó, Thang Duy Thạc đang nói chuyện, cũng ngoài ý muốn phát hiện người đứng cạnh Đoạn Hồng Đào.
Đáng chết, cô lại đi xã giao cùng Đoạn Hồng Đào? Chẳng lẽ cô đã quên hứa hẹn lúc trước của cô ư?
Đáng chết, cô gái bên cạnh hắn là ai? Một thân lễ phục màu vàng bó sát người, làm tôn lên cơ thể quyến rũ kia....
Cô gái xoay người vừa vặn cho Vũ Tình thấy mặt, Vũ Tình không khỏi kinh hô, người phụ nữ này thật khá, ngũ quan xinh xắn không một chút tỳ vết nào.
Nhất thời ghen tuông mãnh liệt theo ngực trào ra, kích thích thông qua hô hấp làm mũi đỏ bừng. Đúng vậy, người ta rất xinh đẹp, hắn đương nhiên sẽ chọn người ta đi xã giao.
Trên mặt chật ních thương cảm, có phải ở trong lòng hắn, cô căn bản chỉ không lấy ra tay, chỉ có thể giấu ở trong phòng chăm sóc con hay không?
Ha ha, nhất định là như vậy, cho nên hắn chưa từng mang cô tham gia tiệc tối gì đó.
Khi cô đang khổ sở, Thang Duy Thạc hùng hổ đi tới chỗ cô.
Vũ Tình không sợ hắn, mà mỉm cười đón hắn.
Đi đến bên cạnh cô, Thang Duy Thạc hung hăng nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức thay một biểu tình chủ động chào hỏi Đoạn Hồng Đào: "Anh Đoạn..."
"Cậu Thang, vừa rồi tôi còn đang đi tìm cậu đấy!" Đoạn Hồng Đào nhẹ nhàng vỗ vai Thang Duy Thạc, giống như hàn huyên thân mật hữu hảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...