Tan tầm về nhà, Vũ Tình còn đắm chìm trong hoảng hốt, trời ạ, cô là thư ký chủ tịch? Thư kí chủ tịch Warsaw?
Danh hiệu thư ký chủ tịch này, là mọi người nói cho cô. Thư kí chủ tịch, đó không phải có ý quan trọng gì chứ?
Trời ạ, cô rất thích cách gọi này nhé! Quan trọng, quan trọng.......
Đã bao lâu rồi không cảm nhận tư vị quan trọng?
Nhớ lúc học trung học, cô vẫn luôn đứng đầu bảng, trong các cuộc thi cô lúc thì đứng đầu lúc thì thứ hai.
Đúng vậy, có một cô bé luôn song song với mình, không đúng, người ta hơi cao hơn mình một chút, dù sao lúc thi vào đại học, cô vẫn đỗ vào trường T danh tiếng bậc nhất.
Mười mấy năm sau, co vẫn nhớ rõ tên cô ấy – Đồng Tuyết Dao!
Vận mệnh của cô ấy tốt hơn mình nhiều lắm, có thể nói là một đất một trời. Đồng Tuyết Dao là con gái rượu của ông chủ nghề gỗ 'Hoành Sâm', với thân phận đại tiểu thư, không chỉ học tập số một, còn là mỹ nữ đứng đầu trường T.
Khi ở trường cô là tiêu điểm của mọi người, không chỉ có sinh viên thích cô, ngay cả thái độ của giáo viên với cô cũng rất đặc biệt.
Mỗi lần mình không cẩn thận đứng bên cạnh cô, đều cảm thấy mình làm nha hoàn cho người ta.
Cô thật hâm mộ cô ấy, thật hâm mộ!
Các cô cùng vào trường T, nhưng mình chỉ vào có mấy tháng đã bị ép tạm nghỉ học, cô thật hâm mộ cô ấy vẫn được đi học.
Đồng Tuyết Dao bây giờ sớm đã tốt nghiệp trường T rồi, không đúng, dựa theo cách tính thời gian, bây giờ cô ấy đã học lên thạc sĩ cũng nên, có lẽ còn học tiến sĩ rồi?
Học tiến sĩ? Có thể lắm!
Dù sao cô ấy là tiểu thư thừa tiền, lại thích học tập! người ta chẳng có gánh nặng gia đình, không đi học tiến sĩ không phải thật đáng tiếc ư?
Nếu vận mệnh của cô có thể bằng một nửa Đồng Tuyết Dao, cô bây giờ có phải cũng đã tốt nghiệp trười T rồi không?
Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra một chút đau đớn, bị ép rời trường T, là một nỗi đau của cô!
-------------------------------
Thang Duy Thạc dẫn lũ trẻ về, nghi hoặc nhìn người phụ nữ ngồi ngẩn người trên so pha: "Vợ, làm sao vậy?"
Vẫn thế, không phản ứng, Thang Duy Thạc lại gọi tiếng thứ hai: "Vợ, làm sao vậy?"
Lúc này, Vũ Tình mới có phản ứng, ngẩng đầu lên cười với Thang Duy Thạc : "Anh đã về, về từ lúc nào, sao em không nghe thấy tiếng bọn trẻ?"
"Em nghĩ chuyện gì thế, nghĩ đến nhập thần như vậy, lũ trẻ chào em rồi chạy đi rửa chân rồi!"
Bây giờ thời tiết nóng quá, hai chân trần đều nghịch bẩn đến đen như mực.
Vũ Tình không nói được gì, ngược lại lại mang ý cười bên môi: "Ừ...."
Thấy cô cười đến ngọt ngào, Thang Duy Thạc càng cảm thấy hứng thú: "Chuyện gì thế, chẳng lẽ là em vừa mua được hàng hiệu giá rẻ rồi?"
Chỉ có lần trước cô đến Thang Bách mua sắm, mua được một túi LV giảm 30% cô mới cười như thế.
Vũ Tình không để ý đến hắn giễu cợt, hưng phấn lớn không ngừng trong lòng cô: "Duy Thạc...." vừa mới mở miệng lại là nụ cười đầy mặt.
"Nói mau đi, làm sao vậy? Ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, không phải em muốn làm anh sốt ruột chết chứ?" Thang Duy Thạc bĩu môi nói.
Vũ Tình cười run vai, sau đó ngọt ngào nói: "Duy Thạc, em lên lầm thư kí chủ tịch. Thư ký chủ tịch đó, bọn họ đều gọi em là thư ký chủ tịch!"
Lớn tiếng nói niềm vui trong lòng cho hắn, để hắn chia sẻ với mình.
Nhưng đợi một hồi, cô lại đối diện với chất vấn lạnh giá, tiêu diệt tất cả hưng phấn của cô."Vì sao cho em làm thư ký chủ tịch, em cũng đâu tốt nghiệp trường đại học, có bản lĩnh gì mà làm thư ký của Đoạn Hồng Đào?" Thang Duy Thạc bất giác bắt đầu lo lắng, biểu tình trở nên thật nghiêm túc.
Nụ cười chợt biến mất, Vũ Tình dùng sức đẩy cánh tay khoác lên vai mình của hắn: "Lời này của anh là có ý gì, anh nghi ngờ em ư?"
Hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận: "Chẳng lẽ nghi vấn của anh dư thừa sao? Anh cảm thấy không dư nhiều lắm. Vậy em nói cho anh biết, em có bản lãnh gì khiến Đoạn Hồng Đào đè bạt em làm thư kí chủ tịch?"
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Cô bị hỏi đến nghẹn lời, không tìm thấy lý do để trả lời hắn, chỉ có thể mờ mịt nhìn hắn.
Đúng vậy, cô rất vui mừng, thế cho nên đắc ý vênh váo. Ngay cả bằng cấp cơ bản mình cũng không lấy được, dựa vào cái gì có thể lên làm thư ký chủ tịch?
Thấy cô không nói, trong lòng Thang Duy Thạc càng thêm cuồng loạn. bây giờ xã hội nhiều hiểm ác, hơn nữa đàn ông có địa vị, ngay cả mình lúc trước cũng thế, có nhiều tiền thì muốn tìm gái đẹp để nâng giá trị bản thân.
Người đàn ông lớn tuổi như Đoạn Hồng Đào kia, đúng là giai đoạn tốt nhất rồi. nếu hắn không đoán sai, cái lão hồ li kia không để thua thiệt đâu: " ngày mai, em xin nghỉ việc đi, làm thư ký cho Warsaw, không bằng làm thư ký cho anh!"
"không – em vừa mới lên làm thư ký chủ tịch, em còn muốn chứng minh năng lực của mình! Không phải có người bằng cấp thì giỏi hơn em, mấy tháng qua em đã học được rất nhiều ở Warsaw!" cô quả quyết cự tuyệt.
"Em à, em đừng để anh nói lời khó nghe?" Thang Duy Thạc chọc giận, trong mắt là ánh lửa.
Đáng chết, tý nữa thì hắn phát hỏa: "Vũ Tình, em phải tin anh, anh muốn tốt cho em thôi!"
Hắn nói mềm một câu, cũng làm tan rã phòng bị của cô: " Đúng vậy, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng xin anh cũng tin em, xin anh hãy cho em một cơ hội để chứng minh, Duy Thạc, em không phải kẻ ngu, em tin vào mình nhất định là tuyệt nhất!"
"không nên đến Warsaw chứng minh chứ? Cũng có thể đến Thang Bách mà!" hắn đưa ra một chủ ý.
Vũ Tình khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Duy Thạc, em không hy vọng vì quan hệ với anh, mới có thể kiếm cơm ở Thang Bách. Em muốn xem mình thoát khỏi bàn tay của anh, có thể tạo ra vùng trời của mình không. Duy Thạc, em rất nóng lòng muốn chứng minh giá trị của mình!"giọng nói Vũ Tình thật thành khẩn, đương nhiên cũng thật quật cường.
Thang Duy Thạc biết hắn không ngăn cản được cô, chỉ có thể lựa chọn khuyên nhủ cô: "Được rồi, anh không phản đối. nhưng, anh có yêu cầu..."
Nghe được hắn nói 'không phản đối', Vũ Tình kích động nhảy dựng lên, chủ động ôm cổ hắn, hôn lên: "Chụt ~, Duy Thạc, cảm ơn anh, em biết anh tốt nhất, hiểu lí lẽ nhất!"
"Tốt lắm, trước đừng cho anh ăn thuốc mê, anh còn có yêu cầu muốn nói!" đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, Thang Duy Thạc nghiêm trang nói.
"Được rồi, anh nói đi!" chỉ cần hắn có thể đồng ý, yêu cầu gì cũng không là vấn đề.
"Thứ nhất, không thể đi xã giao bên ngoài với chủ tịch! Thứ hai, không thể đi tăng ca! Thứ ba, sau khi tan làm phải về nhà đúng giờ...!" hắn vươn đầu ngón tay nghiêm túc nói.
"Đây chẳng phải đều cùng một ý à?" Vũ Tình nghiêm túc nghe, cười hì hì chen vào nói/
"Câm miệng, không được cắt ngang lời anh, em phải nhớ hết! Thứ bốn, nếu ông già kia dám quấy rối em, vậy em phải lập tức từ chức!" đây là việc hắn lo nhất.
Vũ Tình dùng sức gật đầu, nếu người kia thế thật, cô cũng không thể tiếp tục làm việc. Nhưng nếu thế thật thì sao? chắc không thể đâu, cô biết chuyện của ông, chủ tịch là người đàn ông si tình đấy!
Ai ~ không biết ông có thể tìm được người ông yêu hay không? Cái người phụ nữ kia thật đáng thương! Khi cô đang miên man, Thang Duy Thạc ngồi trên sô pha, bắt đầu khởi thảo ' Nghị đơn yêu cầu công tác'.
"Này, anh đang viết cái gì?" chỉ thấy hắn cầm bút bi tự viết trên tờ giấy trắng.
Vũ Tình nghiêng người nhìn lại, ngô, chữ hắn rất lớn, ngay thẳng như vẻ ngoài của hắn: "Thứ nhất, chiều nào trước 6h phải về nhà...."
Vũ Tình đọc một lần, mặc dù có mấy cái ngang ngược đến muốn gây sự, nhưng cô tuyệt không tức giận, nụ cười trên mặt ngược lại càng ngày càng nhiều.
Vì chút ngang ngược điều ước không công bằng này, có phải có nghĩa hắn rất để ý đến cô ~~ rất yêu cô không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...