Tim Vũ Tình lại chùng xuống, nụ cười duyên trên gương mặt tắt đi.
Hương vị chua xót không ngừng đau trong lòng, loại cảm giác này khiến cô nhớ rất nhiều chuyện.
Mũi lại phiếm hồng, nước mắt lại chảy xuống.
Cô nghe không được hắn đang nói cái gì, chỉ có thể hiểu được hắn nói hắn muốn thêm con thôi......
Mỗi lần nhắc tới cục cưng, miệng vết thương trong lòng cô lại rạn nứt! Chịu không nổi, cô chịu không nổi. "Em mệt mỏi, buồn ngủ! Nếu không gì nữa, em gác điện thoại!"
Cô nói một cách lạnh lùng, trong nháy mắt dập tắt nhiệt tình của hắn. "Em làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ mệt mỏi! Ngày mai sáng sớm còn có việc, anh sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Nói xong, cô không đợi đáp lại, Vũ Tình trực tiếp ngắt điện thoại!
Sau đó, cô đau đớn trầm mình xuống giường.
Cô không thể sinh con, cô chẳng thể thỏa mãn yêu cầu của hắn. Đôi tay khẽ vuốt mặt đầy đau đớn, cuối cùng làm như không có vấn đề gì cười cười.
Hắn, nếu biết cô không thể sinh con,có thể sẽ không đối đãi với cô giống bây giờ không?
Hắn, còn tiếp tục yêu thương cô không?
Liệu có thể giấu diếm hắn không? Cô không dám đánh cuộc, cô không dám nói cho hắn! Vì hắn bây giờ đối với cô quá tốt, tốt đến nỗi cô trở nên kiêu căng, trở nên thích cố tình gây sự đối với hắn!
Nếu hắn biết rồi, không cần cô nữa, cô sẽ chịu không nổi! Khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng nhợt nhạt, tâm trạng càng ngày càng hốt hoảng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Cô sợ, sợ mất đi hắn, sợ hắn không cần cô!
————————————–
Trên trán Thang Duy Thạc đầy mồ hôi nhìn chằm chằm, con bé đang khóc trên sàn nhà!
Mà Tiểu Bác bất đắc dĩ liếc mắt ba một cái, ngồi xuống sàn nhà với con bé. "Nhạc Nhạc, em khóc đúng là khó coi quá đi, anh khinh em đó!"
Chỉ thấy Nhạc Nhạc miệng 'a' thật to, vì khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nghe được Tiểu Bác nói cô như vậy, cô lập tức ngừng tiếng khóc, không phục hướng hắn hét to: "Em không cần anh quản, em rất khó coi, vốn không xinh đẹp như An An! Trong mắt Tiểu Bác An An là xinh đẹp nhất, tất cả cô gái đều khó coi!"
Tiểu Bác trong nháy đỏ mặt, xấu hổ không biết nói như thế nào!
Thang Duy Thạc suy ngẫm nhìn liếc mắt nhìn con, thằng nhóc này, ở nhà trẻ bày đặt có bạn gái rồi?
Tiểu Bác khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hướng ba le lưỡi, sau đó trách cứ liếc nhìn em gái.
Qủy chán ghét, quỷ hay khóc, lấy chuyện ở nhà trẻ ra nói? Không được, lần sau nhập học, nó nhất định sẽ không học cùng lớp với em gái!
Tiểu Bác thầm thề trong lòng!
Dùng sức, lớn tiếng la làng.
Nhạc Nhạc nấc một cái, tiếp tục khóc lớn. "Ô ~ con muốn mẹ, ba đem mẹ về đi!"
Thang Duy Thạc vươn tay muốn ôm lấy con gái, "Nhạc Nhạc đừng khóc, mẹ còn có hai ngày là trở về rồi ~!"
"Ô, con muốn mẹ về bây giờ, bây giờ!" Nhạc Nhạc đẩy tay ba ra, chỉ muốn mẹ về, ý cô chỉ như thế thôi!
Trên trán Thang Duy Thạc không biết bao nhiêu mồ hôi rơi xuống, lau mồ hôi, môi dưới đau khổ cắn cắn.
Trời ơi, hắn có thể quản lý nhiều nhân viên như thế, nhưng trong nhà, hắn thật uất ức, ngay cả con hắn cũng cãi! "Bảo bối, mẹ đi công tác, con không thể mỗi ngày đều quấn lấy mẹ! Ba không có mẹ vẫn tốt mà?"
Nhạc Nhạc dừng khóc, liếc ba liếc một cái, sau đó nhắm mắt lại, chiếc cằm nhỏ hất lên trời.
Nhạc Nhạc đã dùng hành động trả lời vấn đề của ba, không để lại chút tình cảm nào!
Lòng Thang Duy Thạc đã bị đả kích thật lớn, hắn thích con bé thế nhưng, thì ra con bé không thích người cha này lắm?
Thang Duy Thạc đã bị tổn thương, ra dáng người cha uy nghiêm, nghiêm túc mở miệng: "Hạ Nhạc Nhạc, con đứng lên cho ba, nhanh lên!"
Nhạc Nhạc căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục khóc lớn.
"Con thật là không nghe lời, con muốn khiến ba cũng giống mẹ đánh con à?" Nghiêm túc tiếp tục nói!
"Ô......a......" Nhạc Nhạc đồng thời nghe ba nói, âm thanh khóc càng lớn hơn!
Dưới tình huống bất đắc dĩ, trên mặt khôi phục vẻ 'Lấy lòng'!
"Ba, Ba vừa muốn chiều em sao?" Tiểu Bác cười nhạt nói, không chút nào che dấu miệt thị đối với ba.
Bị con kích như vậy, sắc mặt Thang Duy Thạc trở nên nghiêm nghị lần nữa.
Đáng chết, loại cảm giác bị con xem thường này, thật khó chịu!
Khóc thật thời gian thật lâu cũng không được ba để ý tới, Nhạc Nhạc dần dần ngừng tiếng khóc.
Nức nở mở miệng, nói: "Con muốn mẹ, con muốn mẹ chải đầu cho con! Ngày hôm qua Nhạc Nhạc đều bị bạn cười nhạo, bọn chúng nói con nhìn như điên!"
Nghe được lời nói của em gái, Tiểu Bác không nhịn được cười rộ lên. Quả thật, ngày hôm qua ở nhà trẻ Nhạc Nhạc bị công kích!
Toát mồ hôi ~~~ nếu trong nhà không có nữ chủ nhân, cuộc sống cả nhà như bị đảo điên!
Tóc Nhạc Nhạc không dài lắm chỉ nằm ngang vai, sau khi ngủ dạy, mân mê tóc rối bời.
Vì mấy ngày nay Má Vương chỉ tới được vào buổi chiều, cho nên sáng sớm căn bản có ở nhà này!
Mà Thang Duy Thạc là người đàn ông căn bản sẽ không biết thắt bím tóc cho con gái, chỉ dùng cây lược gỗ chải qua loa!
Ban đầu miễn cưỡng nhìn còn có thể được, Nhạc Nhạc tuy rằng nhăn mặt mũi, nhưng cũng không để ý nhiều lắm!
Nhưng lúc đến nhà trẻ, vì tóc còn ẩm, nên vừa mới mân mê lại chỗ tóc của mình.
Một đầu tóc, loạn rối bời, vài cọng bên trái, vài cọng bên phải, vài cọng lại nằm trên đỉnh đầu......
Tóm lại, Nhạc Nhạc vừa xuất hiện, không chỉ có bạn cười một tràng, liền ngay cả giáo viên cũng không nhịn được cười rộ lên!
Nhạc Nhạc bị đả kích, nhất là tất cả bạn bè đều nói An An đáng yêu, xinh đẹp, thì càng khiến cô tức giận!
Thậm chí có mấy người bạn khác, còn hỏi cô, có phải ba cô mẹ cũng ly hôn hay không? Nếu không,sao lại không người nào chải đầu cho cô?
Thang Duy Thạc nghe xong lời con gái, càng thêm khó xử! "Nhưng ba không biết chải đầu làm sao!"
"Ba xấu lắm, rất đơn giản, mẹ làm xong nhanh lắm!" Nhạc Nhạc đem dây buộc tóc cùng cây lược gỗ nhét vào trong tay ba, sau đó đứng trước gương, chờ ba thắt bím tóc!
Thang Duy Thạc ngơ ngác nhìn bàn tay mình, để cho~ để cho hắn thắt bím tóc cho con gái?
"Ba, nhanh chút, ba nếu không thắt cho con, con sẽ không đi nhà trẻ!"
Khẩu lệnh đã ra, Thang Duy Thạc còn có cơ hội cự tuyệt sao?
Hôm nay sáng sớm còn có hội nghị, làm tổng giám đốc hắn có thể đi muộn sao?
Không có cách nào khác, Thang Duy Thạc lần đầu tiên trong cuộc đời, làm một chuyện vô cùng vĩ đại — là thắt bím tóc cho con gái! Trời ạ, chuyện này không thể cho người ngoài biết, như vậy hắn sẽ bị người cười cho!
Thang Duy Thạc sắc mặt càng ngày càng khó coi, Nhạc Nhạc khuôn mặt nhỏ nhắn thượng nụ cười càng lúc càng lớn!
Thang Duy Thạc một lần một lần ở trong lòng mặc niệm, về sau sẽ không bao giờ cho người phụ nữ kia đi công tác, nhất định không để xảy ra lần nữa!
————————————–
"Hắt xì...... Hắt xì...... Hắt xì......" Vũ Tình ngồi ở trong xe xe, hắt xì liền ba cái!
Lập tức lấy ra khăn tay lau lau, tiếp theo thì thào tự nói." Nhất định là lũ trẻ nhớ mình, hắn......" Vừa mới nhắc tới hắn, cô dừng nói, không tiếp tục nói nữa!
Đoạn Tuấn Hi mơ hồ nghe được lời của cô, nghi vấn nói: "Nghĩ về con sao?"
Vũ Tình không phủ nhận, thản nhiên nụ cười nói: "Lúc này bọn nhỏ chắc là ở nhà trẻ, không biết có ăn sáng không!"
"Em như vậy đã quá mệt mỏi rồi, Thang Duy Thạc có thể quản lý công ty lớn như vậy, hai đứa con không thành vấn đề!" Người chưa làm ba của đứa nào, nói gì cũng thật dễ dàng!
Bây giờ Đoạn Tuấn Hi còn không hiểu được, chăm sóc con là một quá trình mệt cỡ nào! Vũ Tình cười, cũng không mở miệng nói thêm!
Có lẽ vậy, hắn thích con như vậy, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...