"Nhan Nhan, chị thích ăn điểm tâm này không?" "Nhan Nhan, chị khát không? ""Nhan Nhan, chị đừng luôn nhìn mấy văn kiện đó, chị nhìn em một chút đi."Mới sáng sớm, tâm trạng của Tư Hướng Nhan vô cùng không tốt, mà tên đầu xỏ gây nên đương nhiên là người ngồi xổm ở bên chân cô liên tục cọ tới cọ lui ở trên chân của cô.
Từ sau đêm đó bản thân bị quỷ ám 'đụng' Ông Lẫm Nhiên, thái độ của con người này cũng càng ngày càng thân mật lên.
Không chỉ một lần yêu cầu buổi tối ngủ ở phòng của mình, tuy cô mỗi lần đều sẽ cự tuyệt, nhưng sau khi cự tuyệt, Ông Lẫm Nhiên lại sẽ lộ ra một loại biểu tình ai oán, chậm rì rì từ cửa phòng của mình rời đi.Những ngày này, mỗi khi hai người đơn độc bên nhau, chính là thời gian tốt để Ông Lẫm Nhiên buông thả.
Chịu đựng nàng lải nhải, thường xuyên bị nàng sờ tay, sờ đầu, sờ mặt, hoặc giả tìm một lý do thì ôm mình không buông, hai tay còn vì háo sắc mà để nơi không nên để.
Nếu như sớm biết xảy ra chuyện này, hôm đó Tư Hướng Nhan quả quyết sẽ không vì nhất thời kích động mà đi đụng Ông Lẫm Nhiên.Mấy ngày chung sống với nhau, thái độ của Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên không có gì thay đổi, chỉ là từ từ lúc đầu lạnh lùng và đối chọi gay gắt nhau trở nên ôn nhu một chút.
Cô cảm thấy đêm hôm đó bản thân căn bản không phải Tư Hướng Nhan cô hiểu biết mà là ác ma mang danh Tư Hướng Nhan.
Bây giờ khôi phục lại lý trí, Tư Hướng Nhan liền bắt đầu lạnh nhạt với Ông Lẫm Nhiên, ý đồ đơn phương kết thúc quan hệ loạn rối tung rối mù này."Tôi phải ra ngoài, đêm nay không trở về ăn." đem Ông Lẫm Nhiên đang đeo trên người mình đẩy ra, Tư Hướng Nhan dương đầu đứng lên, đẩy cửa mà ra.
Nhìn theo cô rời khỏi, gương mặt treo nụ cười của Ông Lẫm Nhiên từ từ ẩn nấp không thấy, nàng dựa ở bên cửa sổ, lăng lăng nhìn căn phòng trống không một người, nhắm mắt lại.Vết thương của cơ thể vì một tuần tu dưỡng đã tốt đến không sai biệt gì, ngoại trừ vết thương chân nghiêm trọng hơn, vết thương khác ngược lại là hoàn chỉnh khép lại, không có để lại bất kì vết sẹo nào.
Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không cho rằng như vậy.
Mấy ngày này nàng luôn đều kéo gần quan hệ của mình và Tư Hướng Nhan, nhưng nàng phát hiện, bản thân càng là đến gần, người sau thì càng là muốn tránh xa.Ngón tay mềm mại, độ ấp nóng bỏng, Ông Lẫm Nhiên thế nào cũng nghĩ không được kích thích của Tư Hướng Nhan mang cho mình lại mạnh mẽ như thế.
Cho dù còn cách một tầng quần lót, mà động tác của Tư Hướng Nhan cũng kém đến không hề có kỹ thuật có thể nói.
Hạch tâm giữa chân đó không an phận nhảy động, trở nên cương cứng mà phù lên, thì giống như vàng để ở trong lửa đốt cháy, cần có người an ủi.Bắt đầu Tư Hướng Nhan căn bản tìm không được đúng vị trí, thì chỉ dùng ngón tay ở trong đó sờ lung tung đụng lung tung, nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn là bị như vậy không hề có bố cục trêu chọc đến càng ướt át, thở dồn dập đến không cách nói ra một câu nói hoàn chỉnh.
Nàng ôm chặt Tư Hướng Nhan, mặc cho vết thương trên người bị làm đau, nàng cũng không nhận ra.Tư Hướng Nhan không biết chuyện này, nàng thì sẽ dạy cho cô hiểu, kéo lấy tay của đối phương xoa ở trên bộ ngực đầy đặn của mình, rất nhanh thì bị Tư Hướng Nhan dùng sức nắm lấy ấn nhẹ, trực giác của nữ nhân nói cho Ông Lẫm Nhiên biết, Tư Hướng Nhan kì thực đối với chuyện bóp bộ ngực mình cảm thấy có hứng, tuy bóp bản thân rất đau, nhưng chính là loại đau đớn này, trái lại để Ông Lẫm Nhiên càng phát nhạy cảm hưng phấn."Nhan Nhan, đừng chỉ xoa ngực, phía dưới trong đó cũng rất muốn chị." phát hiện Tư Hướng Nhan cố đầu bất cố vĩ (không để ý), Ông Lẫm Nhiên lên tiếng nhắc nhở, kiềm chế không được dùng chân tâm kẹp lấy ngón tay của Tư Hướng Nhan, dùng sức cọ mấy cái.
Nàng rất muốn để Tư Hướng Nhan đem y phục trên người mình triệt để cởi đi, nhưng đối phương dường như không muốn bỏ đi mấy trở ngại đó, thì cách tầng lớp vải như vậy vuốt ve mình.Chất liệu mềm mại của quần lót bị dịch mật thấm qua mà trở nên đơn bạt (mỏng), lớp vải sinh ra ma sát cảm thấy ngón tay ấn xuống cùng hoa thạch chà xát lẫn nhau, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy đến mỹ diệu (tuyệt vời) cực kì.
Bụng dưới không ngừng co rút, cô đưa tay đè lấy, thắt lưng lại trở nên không nghe lời, cùng với sự vuốt ve không theo quy luật của Tư Hướng Nhan bắt đầu vặn vẹo.Có những khi, Ông Lẫm Nhiên thật sự cảm thấy rất giận bản thân ươn hèn, cũng giận Tư Hướng Nhan lạnh nhạt quá mức.
Rõ ràng bản thân đã ý loạn tình mê, nhưng tầm nhìn và ánh mắt của Tư Hướng Nhan lại vẫn là đạm định lãnh tĩnh (lạnh nhạt bình tĩnh),dường như bản thân thật sự chỉ là một món đồ chơi của cô, cho dù như thế, cơ thể vẫn là thành thực như vậy, chỉ là bị Tư Hướng Nhan sờ mấy cái mà thôi, Ông Lẫm Nhiên liền mất đi chính mình, khoái lạc đến quên đi cái gọi là tôn nghiêm nên viết như thế nào."Nhan Nhan, ôm lấy em." không muốn nhìn thấy được sắc mặt bình tĩnh như thường của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên sít sao ôm lấy cô, cho rằng nhìn không được thì sẽ không tồn tại.
Nàng đem đầu dán lên bờ vai của Tư Hướng Nhan, buông thả mà điên cuồng rên rỉ, phát tiết tình yêu của mình đối với Tư Hướng Nhan.
Cùng với lúc này, bụng dưới co rút càng kịch liệt, theo ngón tay đụng của Tư Hướng Nhan, thì như vậy bị đưa lên đến đỉnh.Dịch thể của chân tâm chảy ra đem cả chiếc quần lót cũng ướt sũng, cả trên ga giường cũng ướt sũng.
Ông Lẫm Nhiên không có nghĩ đến bản thân nhanh như vậy thì lên đỉnh rồi, hình như từ khi Tư Hướng Nhan chạm nàng đến bây giờ mới không qua mười phút mà thôi.
Phát hiện cơ thể của mình vô dụng như vậy, Ông Lẫm Nhiên đỏ mặt đem đầu chôn ở trong ngực của Tư Hướng Nhan không chịu ra, suy nghĩ bản thân lần sau nhất định phải nhịn lâu một chút, như vậy thời gian Nhan Nhan chạm mình thì sẽ thêm dài.Nhưng mà...thân mật tối nay, vẫn là xa xa không đủ.
Dư vị đi qua, Ông Lẫm Nhiên động cơ thể một cái, phát hiện chân tâm vẫn như cũ ướt át trơn dính, nàng khát vọng Tư Hướng Nhan có thể thật sự muốn mình, nhưng thấy đối phương đã rửa tay chuẩn bị nghỉ ngơi, lời nói lần nữa đó kẹt ở trong cổ họng, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới phát hiện bản thân cũng biết ngại ngùng.
Càng nhiều hơn, lại vì chua xót trong lòng mà không mở miệng được."Nhan Nhan." sau khi nở rộ, trên mặt của Ông Lẫm Nhiên còn lưu lại phấn nộn đỏ ửng, mắt phượng hẹp dài nhu hòa mà mị hoặc, ẩn ý phong tình vạn chủng, dường như tùy tiện mở mắt đều sẽ chảy ra giọt nước.
Thấy nàng nhẹ nhàng nằm ở trên giường của mình, mồ hôi lưu lại trên người sau khi vui sướng đi qua.
Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, cảm thấy chiếc giường tối nay là vạn vạn nằm không được."Cô hài lòng rồi, nên trở về phòng của mình rồi.” Tư Hướng Nhan đứng bên mép giường nói, dù cho liền thấy Ông Lẫm Nhiên vốn là mặt cười bổng nhiên trở nên uỷ khuất vô cùng, cô biết, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ."Nhan Nhan đây là ăn sạch người ta thì trở mặt không nhận người sao? chị thật sự là một chút cũng không ôn nhu, bên trong của người ta bây giờ ướt đến rất khó chịu, chị cũng không giúp người ta cởi ra lau một chút.""Cô có thể trở về phòng của mình đi xử lý." thái độ làm theo nguyên tắc của Tư Hướng Nhan để Ông Lẫm Nhiên càng thêm khổ sở, cô giống như một cổ tự bộc tự kỷ (chán chường thất vọng), cởi đi quần lót và váy ngủ trên người, toàn thân **nằm ở trên giường của Tư Hướng Nhan không chịu đi, trơ mắt nhìn thẳng cảnh tượng này trước mắt, Tư Hướng Nhan khóc dở cười dở, thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể tùy tiện đi tìm một phòng khách nghỉ ngơi một đêm."Thật sự đáng yêu." nhớ lại xong chuyện của đêm hôm đó, Ông Lẫm Nhiên cười nhẹ nói, ở trên cửa sổ khắc họa tên của Tư Hướng Nhan, trong lòng lại càng hư không.
Nếu như không có được cô ấy thì sẽ không niệm tưởng (nhớ lại), có được rồi mất đi, loại mùi vị này trái lại khó chịu hơn từng có được, mỗi đêm vào giấc ngủ, trong mộng đều là hình hình cùng Tư Hướng Nhan triền miên chung một chỗ, nhưng bất luận Ông Lẫm Nhiên nổ lực thế nào, Tư Hướng Nhan lại cũng không chịu tiến một bước nữa, bản thân thì chỉ có thể dựa vào cảm giác hồi vị của ngày đó mà an ủi chính mình."Nhan Nhan, rất nhớ chị." Ông Lẫm Nhiên phát hiện, bất luận bản thân rất muốn càu nhàu Tư Hướng Nhan, đối phương cũng sẽ không xuất hiện trước mặt nàng, nghĩ đến trái lại sẽ lại tăng thêm thương cảm.
Từ trước cửa sổ rời đi, khi đi qua phòng giặc đồ, Ông Lẫm Nhiên lại không kìm nổi dừng ở trước cửa.
Lúc này Tư Hướng Nhan không ở đây, người làm cũng đang ăn cơm, chắc sẽ không có người đến làm phiền mình.Nghĩ như vậy Ông Lẫm Nhiên có chút khẩn cấp đẩy cửa phòng giặc đồ ra, khi nàng thấy được cái rổ giặc đồ quen thuộc của mình, gò má trắng nõn hiện lên triều hồng, hai tay run rẫy mở ra cái nắp của rổ tre đan ra.Hết chương 27:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...