Tình Nhân Trong Mùa Gió

CHƯƠNG 33

Vương Nam vừa nghĩ như thế, cũng bất chấp quần áo bẩn thỉu, chạy nhanh đến ngăn tủ mặc quần áo chuẩn bị chạy ra ngoài, không ngờ Lí Trọng vừa lúc trở về. Vương Nam vừa nhìn thấy Lí Trọng liền thở phào nhẹ nhõm, miệng lại gấp gáp: “Anh gặp kiểu bạn bè gì mà lâu như vậy, tôi còn tưởng anh gặp chuyện không may gì?! Đang chuẩn bị chạy ra ngoài tìm anh”. Lí Trọng cười nói: “Sao vậy? Cậu lo lắng cho tôi? Ai có thể động đến tôi chứ? Được rồi, đừng bực mình nữa, thay quần áo đi”. Nói xong liền mang túi đồ đưa đến trước mặt Vương Nam. Cậu vừa nhìn đã thấy đó là đồ của Hugo Boss, một kiện áo lông màu đỏ đun, bên dưới là quần nhung, còn thêm một đôi giày da đắt tiền. Vương Nam vừa nhìn liền cảm thấy ngốc nghếch, hỏi thì ra anh chạy đi mua những thứ này?! Lí Trọng trả lời: “Phải, vốn định mang cậu cùng đi mua, nhưng quần áo cậu bẩn mất, nên vẫn là rôi đi một mình. Mau mặc vào xem”. Vương Nam nói: “Anh làm vậy để làm gì chứ, anh giữ mà mặc đi, tôi không mặc!”. Lí Trọng trừng mắt: “Sao cậu phải nói nhiều như vậy, mua cho cậu thì cậu mặc đi, đợi khi cậu có nhiều tiền, thì phải mua lại cho tôi gấp 10 lần chỗ này. Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao, đây chẳng qua là tôi cho vay nặng lãi thôi”. Vương Nam vẫn cảm thấy những món đồ này rất đắt tiền, bởi cậu biết rõ trị giá của hàng hiệu, cậu nói: “Tôi không thích những màu này, nếu anh không mặc thì mang trả lại người ta đi”. Lí Trọng có chút tức giận: “Tôi còn không biết cậu lại kén chọn như vậy! Thôi được rồi, đừng làm tôi tức giận, cậu mau mặc vào đi, còn phải đi ăn cơm nữa”. Vương Nam không biết nên nói gì, mới mang quần áo đi mặc, Lí Trọng vừa nhìn thấy, liền cảm thán thật xxx đẹp trai! Anh vỗ vai Vương Nam: “Thao, đêm nay tôi sẽ tìm cho cậu một quý bà giàu có, rồi gạ bán cậu cho người ta”. 

Trên đường đến tiệm cơm, Vương Nam lại âm thầm xót xa cho giá cả của bộ trang phục này, cậu không biết phải làm sao mới tốt. Lí Trọng nói: “Cậu sao lại không nói gì? Còn cảm thấy không thoải mái sao? Cậu biết không, mỗi lần mời khách đi ăn cơm xã giao, tôi tốn ít nhất cũng 4, 5 nghìn. Mua cho cậu kiện quần áo, tôi còn cảm thấy giá trị hơn, hơn nữa cậu mặc vào nhìn rất hợp. Đến, quay qua cho tôi nhìn xem xem”. Vương Nam nghĩ, có nói những lời cảm ơn khách khí cũng vô dụng, nên liền nói: “Anh nghĩ tôi xót tiền sao? Tôi còn đang bận nghĩ phải làm sao cho anh sạch túi”. Lí Trọng nói: “Được, hôm nay chúng ta nhất định phải tiêu hết tiền trong túi mới về”. 

Ngày đó, Vương Nam sống cuộc sống của những kẻ có tiền. Địa điểm ăn cơm là nhà hàng Hải Cảng Thành lần trước, Vương Nam nói: “Anh điên rồi, hôm nay tiền rơi trúng đầu anh sao? Tiêu tốn như vậy làm gì, anh thật muốn tiêu sạch tiền?”. Lí Trọng nói: “Không được sao? Hôm nay tôi đang vui. Phục vụ, làm ơn cho 2 phần trứng cá muối”. Khi uống rượu, Lí Trọng nâng ly nói: “Vương Nam, chúc mừng sinh nhật”. Vương Nam lại mơ hồ, sao Lí Trọng biết hôm nay là sinh nhật cậu?! Lí Trọng thản nhiên: “Tiểu tử cậu thật khó hầu hạ, tôi cũng chẳng biết phải làm sao với cậu”. Vương Nam hỏi: “Sao anh lại biết?”. 


– “Cậu không nhớ lần đi làm sim điện thoại, tôi là người kê tờ khai cho cậu sao? Tôi là người làm ăn, rất mẫn cảm với các con sô? Thế nào? Bội phục không?”. 

Vương Nam nhất thời bị cảm động, cậu không ngờ Lí Trọng có thể nhớ sinh nhật mình, an bày hết thảy mọi thử hôm nay, trong khi mình còn chưa biết sinh nhật anh là khi nào.

Vương Nam nói: “Cảm ơn anh”. 

– “Thao, tiểu tử cậu sao lại không khóc? Tôi còn tưởng cậu sẽ cảm động đến rơi lệ. Đến, uống rượu đi”. Lí Trọng vui đùa để Vương Nam không cảm thấy có lỗi, cậu hiểu.

Đêm đó, mỗi khi nhấp rượu, Vương Nam đều cố gắng tìm cơ hội nói cậu cảm ơn, nhưng Lí Trọng không cho cậu bất kì cơ hội nào. Lí Trọng lúc nào cũng tìm cơ vui đùa, anh không muốn bầu không khí trở nên khách sáo. Đang uống rượu, điện thoại Vương Nam đổ chuông, là Từ Đan Lôi gọi đến: “Vương Nam, cậu có phải đang ở cùng chỗ với Lí Trọng nhà chị không?”. 

– “Đúng vậy, em đang ăn cơm với anh Lý”. Vương Nam buồn bực, tìm Lí Trọng thì gọi cậu làm gì?


– “Điện thoại của Lí Trọng sao lại không liên lạc được? Chị còn tưởng anh ấy có việc gì, hai ngời ăn đi, nói anh ấy về sớm một chút”. 

– “Được, hay chị nói với anh Lí vài câu”. Vương Nam chuẩn bị đưa điện thoại cho Lí Trọng.

– “Không cần đâu, hai người cứ ăn đi, Lí Trọng đi cùng cậu tôi cũng an tâm hơn”. Từ Đan Lôi cúp máy. Lúc này Vương Nam mới chợt nhớ ra, trách không được vì sao hôm nay điện thoại Lí Trọng lại yên tĩnh như thế. “Anh tắt máy làm gì? Lúc còn ở bể bơi tôi còn gọi được”. Vương Nam hỏi.

– “Không sao, Từ Đan Lôi không nói gì chứ? Đêm nay chúng ta ăn cơm, tôi muốn yên tĩnh một chút”. 


– “Vừa lúc chị Từ gọi điện khắp nơi tìm anh, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì”. 

– “Tôi có thể xảy ra chuyện gì? Đến, uống rượu”. 

Lí Trọng không muốn gặp Từ Đan Lôi nên tắt máy, có lẽ anh đã sớm định liệu, cũng có lẽ anh muốn hôm đó chỉ ở bên cạnh Vương Nam. Vương Nam một mực đắm chìm trong hạnh phúc, cậu cảm thấy Lí Trọng là thật tâm với mình. Nếu có thể bên cạnh Lí Trọng trọn đời, cậu tình nguyện đánh đổi tất cả. Lúc ấy, Vương Nam không biết thượng đế thực ra rất công bằng, cho nhân sinh được hưởng hạnh phúc trước, thì tương lai chắc chắn sẽ đong đầy nước mắt.

Uống hết rượu, hai người liền rời đi. Lúc mở cửa xe, Lí Trọng nói một cậu làm Vương Nam tỉnh rượu hơn phân nửa: “Vương Nam, đêm nay đừng về nhà”. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui