CHƯƠNG 18
Khi hạ quyết tâm, Vương Nam không nghĩ đến hậu quả, cậu chỉ muốn có được người mình yêu.
Ra khỏi rạp chiếu bóng, Liễu Dược Dược hỏi cậu bộ phim thế nào? Vương Nam hồn bay phách lạc nói “Cảm ơn đã mời tôi xem một bộ phim hay như vậy”. Liễu Dược Dược nói “Cậu có bệnh a, cũng chỉ là một buổi xem phim, long trọng như vậy làm gì?”. Vương Nam đột nhiên hưng phấn, hét lớn: “Tôi muốn nuôi hi vọng, muốn hưởng thụ hi vọng!”. Người qua đường không ngừng nhìn cậu, Liễu Dược Dược đứng bên cạnh hô “Cậu điên rồi, cậu điên rồi”. Vương Nam khoát vai Dược Dược, cười nói “Tôi quả thẩ điên rồi, điên rồi”. Nói xong lại kéo Liễu Dược Dược chạy trên lối đi dành cho người đi bộ, ngọn gió đông xuyên qua lớp áo lông, đánh thẳng vào người. Nhưng lúc ấy, Vương Nam tuyệt không lạnh, lòng cậu nóng như lửa đốt. Nam nhân 22 tuổi chính là dễ dàng quyết định như vậy, đương nhiên cũng dễ dàng xúc động như vậy. Liễu Dược Dược thất tha thất thểu đuổi theo: “Vương Nam, tôi mang giày cao gót…”.
Tuy đã xác định tư tưởng, nhưng Vương Nam không tài nào đoán được suy nghĩ của Lí Trọng. Việc anh có bạn gái thực sự là một tảng đá trong lòng Vương Nam, khiến lòng cậu tỉnh táo trở lại. Từ Đan Lôi Từ Đan Lôi, nàng là rào cản giữa cậu và Lí Trọng. Thậm chí, đôi khi Vương Nam ác liệt nghĩ, nếu bọn họ chia tay thì tốt biết bao. Vương Nam bị ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng! Từ khi nào tâm địa mình lại độc ác như vậy? Vương Nam không hiểu, trong tình yêu, dục vọng chiếm hữu cùng lòng ích kỉ có thể đánh đổ tất thảy. Đố kị là nhược điểm của mỗi cá nhân, không ai chạy thoát.
Mặc kệ tất cả, nắm bắt hiện thực đi, Vương Nam không tìm ra thời gian thích hợp, chỉ có thể tự mình thực hiện. Mê mê man man, Vương Nam đột nhiên một chủ động.
Nói chủ động, nhưng có thực hiện được không lại là vấn đề khác. Vốn dĩ cậu không phải là người hoạt bát, cậu thường vẫn là người bị động trong mọi mối quan hệ. Vài tháng quen biết Lí Trọng, cậu đã bao giờ chủ động? Cái gọi là chủ động với cậu, cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Lí Trọng không đúng lúc lại lên đường công tác, Vương Nam gọi điện cũng không biết nên nói gì, bản thân cũng không phải loại người thích sến súa vặn vẹo. Vẫn là thôi đi, đợi Lí Trọng về, lại tiếp tục gọi.
Sáng nay, Vương Nam vừa thức giấc liền cảm thấy khó chịu, cả người đau nhức vô lực, đầu đau đến nổ tung. Không ổn, Vương Nam biết mình cảm lạnh rồi, lại còn không nhẹ. Cậu tìm hai viên thuốc uống vào, lại gọi điện cho Liễu Dược Dược, nói hôm nay không thoải mái, xin nghỉ làm 1 ngày, nhừo nàng xin phép giám đốc giùm. Liễu Dược Dược hỏi cậu thế nào, Vương Nam nói cảm xoàng thôi, ngủ một giấc sẽ ổn. Liễu Dược Dược đáp cậu cứ nghỉ đi, tan tầm tôi ghé thăm cậu. Vương Nam nói không cần không cần, cô làm việc của mình đi. Nói xong liền gác máy.
Ngủ thẳng đến giữa trưa, Vương Nam càng cảm thấy khó chịu, người rét run từng đợt, chắc chắn đã phát sốt, xem ra phải đến bệnh viện truyền nước biển. Vương Nam giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy vô lực. Với con người mà nói, khoảng thời gian đau ốm, là khi họ yếu ớt nhất, cô đơn nhất. Cậu nghĩ giá có Lí Trọng bên cạnh lúc này thì tốt biết bao? Nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy, anh càng nhớ một người, càng hi vọng ở bên cạnh họ, thì người đó luôn xa tít chân trời.
Vương Nam đặc biệt muốn gọi cho Lí Trọng – người bản thân nghĩ đến đầu tiên. Nhưng lại do dự, hay là thôi đi, Lí Trọng còn đang ở nước ngoài. Nhưng nếu người ta đã về, thì chắc chắn sẽ ở bên cạnh mình sao? Vương Nam không muốn làm phiền người khác, càng không nguyện ý để người khác thấy mình sa sút. Khoác chiếc áo lông, cậu gian nan xuống lầu.
Vương Nam đương nhiên không biết, hôm qua Lí Trọng đã trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...