Tối đến, đột nhiên bà Thu Cầm lại chịu xuống nhà ngồi ăn cùng bàn với Giai Tuệ.
Điều này khiến cô thật sự rất vui.
Thật ra, cô hiểu được nỗi khổ của bà ấy, ở đời ai lại chịu được cảnh chồng mình yêu thương một người phụ nữ khác, rồi lại mang con của người ấy về nhà, cảm giác ấy thật sự rất đau đớn, rất kinh khủng.
Bởi vậy, cô lại thấy thương bà ấy hơn là giận.
Âu Lãnh Thiên nhìn cô gái đang ngồi trầm tư trước mặt anh, nở một nụ cười rồi gắp thức ăn bỏ vào chén của cô: "Em gái ăn nhiều vào, nhìn em gầy quá rồi đó."
Câu nói của anh nghe qua có vẻ như rất bình thường giống như lời của anh trai quan tâm em gái của mình, nhưng ý nghĩa thật sự lại không phải như vậy..
vì cô gầy quá nên tối hôm qua người nào đó ôm không đã nên bây giờ mới phải vỗ béo lên đấy mà!
Cứ thế hai người nhìn nhau, ánh mắt của chàng thì tràn ngập xuân tình phơi phới trao trọn cho nàng, còn nàng thì không nha, nàng hơn bị quạo.
Tất cả những điều mập mờ đó của hai người đã được thu gọn vào tầm mắt của Thu Cầm.
"Lãnh Thiên à.."
"Dạ, mẹ." Ánh mắt của anh rời khỏi người Giai Tuệ, quay sang nhìn Thu Cầm.
"Sáng mai con có bận không?"
"Không, sáng mai con ở nhà."
Thật ra, anh rất bận, nhưng vì muốn ở nhà với ai đó nên anh đã đẩy hết công việc cho Triết Dương tội nghiệp làm rồi.
"Sao tự nhiên mẹ lại hỏi con có bận hay không?"
"Cũng không có gì, ngày mai tiểu thư của Chung gia đến nhà chúng ta chơi nên mẹ muốn con ở nhà."
"Mẹ nói như vậy là có ý gì?" Âu Lãnh Thiên đã mơ hồ đoán ra được ý định của Thu Cầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại.
"Lãnh Thiên, Tư Hân là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, mẹ nghĩ khi gặp con bé đó con sẽ thích nó ngay thôi."
"Mẹ đừng vòng vo nữa vào vấn đề chính đi."
"Mẹ muốn cưới Tư Hân cho con." Thu Cầm nói rất lớn tiếng, như muốn để Giai Tuệ nghe được những gì bà vừa nói.
Cả người Giai Tuệ dường như bị đóng băng lại, cứng đờ tại chỗ khi nghe lời nói của Thu Cầm.
Âu Lãnh Thiên nhìn về phía Giai Tuệ rồi quay sang nhìn mẹ của anh.
"Chuyện hôn nhân của con thì mẹ hãy để con tự quyết định."
"Tự quyết định sao? Con biết năm nay con đã 30 tuổi rồi không?"
"Con biết, nhưng cũng không vì vậy mà mẹ ép buộc con lấy người mà con không yêu."
"Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi."
Âu Thiên Bách im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng: "Thu Cầm, bà thôi cái trò ép gả này lại đi, cũng vì chuyện ép hôn này mà bao nhiêu năm qua tôi và bà sống với nhau có hạnh phúc hay không? Vậy mà bây giờ bà lại định áp đặt chuyện này lên con trai của mình."
"Ông biết cái gì mà nói!" Thu Cầm tức giận, quát lớn rồi đứng dậy bước lên phòng.
* * *
Sau bữa tối, Giai Tuệ ngồi trong phòng mà trong đầu không ngừng suy nghĩ về cái cô Chung Tư Hân đó.
Rốt cuộc cô ta là người như thế nào mà lại khiến cho bà Thu Cầm khen ngợi đến như vậy chứ?
Sau một hồi đấu tranh tâm lí, Giai Tuệ lấy chiếc điện thoại của cô và bấm tên của Chung Tư Hân để tìm kiếm, thật sự lúc đầu cô không nghĩ là tìm được đâu, nhưng mà không ngờ chị google quá siêu, vừa tìm là đã có kết quả.
Chung Tư Hân là đại tiểu thư Chung gia, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Chung thị.
Cô xuất sắc lọt vào trường đại học top đầu ở Mỹ và tốt nghiệp với thành tích cao.
Hiện đang là giám đốc điều hành của tập đoàn Chung thị, cô đã góp phần không nhỏ vào việc phát triển tập đoàn đưa Chung thị trở thành tập đoàn có tiếng tăm trên thương trường.
Giai Tuệ vừa đọc vừa không ngừng cảm thán, cô cảm thấy cô Chung Tư Hân này đúng là rất xuất sắc.
Rất hợp với Âu Lãnh Thiên!
Bỗng lúc này cửa phòng của Giai Tuệ đột nhiên mở ra, Âu Lãnh Thiên bước vào
Anh khiến Giai Tuệ hốt hoảng mà làm rơi luôn chiếc điện thoại của cô xuống nền nhà.
Bộ dạng Giai Tuệ bây giờ y hệt như vừa làm chuyện mờ ám thì bị bắt quả tang.
"Anh vào phòng tôi làm gì?" Giai Tuệ vội chạy xuống giường, đứng trước mặt anh chắn ngang không cho anh tiếp tục vào phòng cô.
"Anh đi lấy điện thoại." Âu Lãnh Thiên bình tĩnh mà trả lời.
"Điện thoại của anh làm gì có ở trong phòng tôi mà tìm."
Anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh đó mà chỉ tay lên giường: "Tối qua anh để quên ở phòng em."
Đúng thật! Điện thoại của anh đang nằm trên giường của cô, nó bị cái gối nằm che đi nên cô không nhìn thấy.
Giai Tuệ nhìn thấy chiếc điện thoại mà quê đến nổi muốn đào hố tự chôn mình xuống.
"Được rồi, tôi sai, anh lấy điện thoại rồi đi ra ngoài nhanh đi."
Lúc này, Âu Lãnh Thiên đi đến giường cô để lấy chiếc điện thoại thì thấy điện thoại lúc nãy Giai Tuệ làm rơi, đang nằm úp dưới sàn, anh thấy vậy có lòng tốt nhặt lên giúp cô.
Giai Tuệ nhìn thấy Âu Lãnh Thiên cúi xuống nhặt lấy chiếc điện thoại của cô, lúc này cô mới nhớ lại hình như lúc nãy cô làm rơi nó xuống trên màn hình vẫn còn hiện tên của Chung Tư Hân.
Đến khi nhớ ra thì đã quá muộn.
"Chung Tư Hân..
Em lên google tìm tên cô ta à?" Âu Lãnh Thiên nhìn vào màng hình điện thoại mà nở một nụ cười, giả bộ như không biết gì mà hỏi cô.
"Không..
tôi không biết tại sao tự nhiên lại hiện lên thì tôi xem thôi..
anh làm gì mà nói nhiều quá vậy?" Giai Tuệ giật lấy chiếc điện thoại của cô đang trên tay Âu Lãnh Thiên, rồi lấy chiếc điện thoại đang nằm trên giường đưa cho anh: "Nè..
cầm lấy điện thoại của anh rồi ra khỏi phòng tôi đi!"
Âu Lãnh Thiên cầm lấy, nhưng thứ anh cầm không phải là điện thoại mà là tay của Giai Tuệ rồi ôm chặt cô vào lòng.
"Đồ ngốc, anh không phải là kiểu người cái gì cũng nghe theo lời mẹ đâu, vợ của anh phải là người mà anh yêu..
hãy tin anh, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ hủy bỏ hôn sự với Chung gia..
mà em cũng đừng lo nếu mẹ vẫn cố chấp không chịu hủy hôn..
đến lúc đó anh sẽ kéo em bỏ trốn khỏi đây, đi đến một nơi mà không còn ai ngăn cản tình yêu của chúng ta nữa..
em có chịu không?"
"Ừm.." Giai Tuệ nghe được những lời của Âu Lãnh Thiên mà vô thức "ừm" một tiếng, nhưng ngay lập tức cô đã nhận ra mình vừa bị những lời lẽ ngọt ngào đó của anh dụ dỗ, mà vội vã đẩy anh ra.
"Ai..
nói là em muốn bỏ trốn cùng với anh chứ?"
"Nhưng em vừa mới đồng ý mà?"
"Em đồng ý hồi nào chứ..
anh nghe nhầm rồi đó." Giai Tuệ nhét điện thoại vào tay của Âu Lãnh Thiên, rồi đẩy anh ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng chặt của lại.
Giai Tuệ dựa lưng vào cửa, hai tay ôm lấy ngực, vừa lúc nãy trái tim của cô thật sự đã đập rất nhanh.
"Lâm Giai Tuệ mày đúng là không có tiền đồ gì mà, anh ta vừa nói có mấy câu là mày đã bấn loạn lên như vậy rồi nếu lúc nãy không kìm chế được chắc mày đã xách đồ theo anh ta luôn rồi quá.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...