Sáng hôm sau.
Như thường lệ Giai Tuệ xuống nhà ngồi vào bàn để ăn sáng, cô cố gắng thật bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn bị Âu Thiên Bách nhận ra.
"Giai Tuệ, tối hôm qua con không ngủ được sao? Sao ba thấy sắc mặt của con không được tốt?"
Thấy Âu Thiên Bách hỏi Giai Tuệ có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt ông mà nói: "Dạ..
con ngủ được, con không sao đâu, ba đừng lo."
"Ừm..
không sao thì tốt."
"Hôm nay..
mẹ lại không xuống nhà ăn cùng với chúng ta nữa sao ba?" Giai Tuệ nhìn không thấy Thu Cầm nên hỏi.
"..
Con đừng buồn, tính của mẹ con cứ cố chấp như vậy đó, đợi vài ngày nữa khi mẹ con nguôi giận rồi sẽ từ từ chấp nhận con thôi." Âu Thiên Bách sợ Giai Tuệ vì chuyện bà Thu Cầm không chấp nhận cô mà buồn, nên an ủi cô.
"Dạ, ba." Giai Tuệ nở một nụ cười với Âu Lãnh Bách như để nói rằng, cô không sao, cô sẽ đợi, đợi đến ngày mà bà ấy có thể chấp nhận cô, dù bao lâu cô cũng sẽ đợi.
Ít phút sau, Âu Lãnh Thiên cũng bước xuống, anh ngồi vào bàn phía đối diện cô, làm cô giật cả mình.
Âu Lãnh Thiên từ khi xuống đến giờ đều không hề rời mắt khỏi Giai Tuệ, ánh mắt không đứng đắn đó của anh khiến Giai Tuệ bất giác mà nhớ đến chuyện tối hôm qua giữa cô và anh.
Giai Tuệ gượng đỏ cả mặt mà quay sang hướng khác né tránh ánh mắt của Âu Lãnh Thiên.
Lúc này, anh đang cầm chiếc muỗng trên tay, bỗng anh đột nhiên buông tay ra để chiếc muỗng ấy rơi tự do xuống dưới sàn.
Một người giúp việc đứng gần đó nghe thấy tiếng động liền vội chạy lại nhặt giúp anh, nhưng lại bị anh ngăn lại
"Không cần đâu, tôi tự nhặt được rồi, cô đi làm việc của mình đi."
Người giúp việc nghe vậy nên không tiến lại nhặt chiếc muỗng lên nữa.
Ngay khi Âu Lãnh Thiên vừa cúi xuống nhặt chiếc muỗng, Giai Tuệ cảm nhận được có ai đó nắm lấy chân của cô, Giai Tuệ giật mình liền rút chân của cô lại, nhưng người đó vẫn không buông tha cho cô mà nắm rất chặt.
Có mặt Âu Thiên Bách ở đây Giai Tuệ không dám làm gì, chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng anh ta ngày càng quá đáng, không những nắm lấy chân cô mà còn sờ soạng lung tung, ngay khi cô nghĩ mình sẽ không chịu đựng được nữa mà đá vào mặt anh ta thì Âu Lãnh Thiên lại dừng lại hành động sàm sỡ đó của anh mà ngóc đầu ngồi ngay ngắn trên ghế như chưa hề làm chuyện gì.
Bàn tay Giai Tuệ cuộn lại nắm chặt thành quyền mà nhìn anh.
"Anh dám làm vậy với tôi à?" Giai Tuệ tức giận nói mà không phát ra tiếng, nhưng Âu Lãnh Thiên nhìn khẩu hình miệng có thể hiểu được cô đang nói gì.
"Tại em không chịu nhìn anh nên anh mới làm như vậy thôi." Cũng bằng cách thức nói chuyện của Giai Tuệ, Âu Lãnh Thiên đáo lại.
Giai Tuệ bị anh làm cho giận đến đỏ mặt, tức muốn xì khói, cô thề rằng, nếu không có Âu Thiên Bách ở đây cô sẽ cho tên Âu Lãnh Thiên ăn ngay một quả đấm rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giai Tuệ ra ngoài vườn tưới hoa để ổn định lại tâm trạng của mình.
Vườn hoa của Âu gia rất rộng lớn, có nhiêu loài hoa đẹp và mới lạ mà Giai Tuệ chưa từng thấy qua, vừa nhìn là cô đã thích nơi này rồi.
Bỗng nhiên, Âu Lãnh Thiên bước đến trước mặt Giai Tuệ, anh ta như âm hồn bất tán, cứ bám lấy cô mãi không buông.
Giai Tuệ không thèm đếm xỉa lấy anh ta, cô vẫn chăm chú vào công việc tưới hoa của mình.
Đột nhiên, Âu Lãnh Thiên nở một nụ cười đầy nham hiểm, rồi giật lấy bình xịt trên tay Giai Tuệ, xịt nước vào mặt cô.
"Á..
Âu Lãnh Thiên, anh bị điên à, tự nhiên lại xịt nước vào mặt tôi?" Giai Tuệ bất ngờ bị anh xịt nước vào mặt mà giận dữ hét lớn.
"Tại anh nghĩ em cũng cần một chút nước để tươi lên, chứ mấy cái bông này nó còn tươi hơn em nữa đó." Thấy Giai Tuệ giận dữ Âu Lãnh Thiên dường như vẫn không biết hối lỗi mà còn chọc cô
"Anh mới là người cần tươi lên đó." Giai Tuệ vừa nói vừa giật lấy bình xịt trên tay Âu Lãnh Thiên mà xịt nước vào mặt anh.
"Hôm nay, em dám xịt nước vào mặt anh à?"
"Có gì mà tôi không dám." Giai Tuệ trừng mắt hình anh, tỏ vẻ không sợ hãi gì.
"Được, đây là em tự chuốc lấy đó nha."
Vừa dứt lời, Âu Lãnh Thiên đã giật lại bình xịt về tay anh mà xịt liên hoàn lên mặt cô, Giai Tuệ bất lực chỉ biết lấy tay che mặt lại.
"Áaaa..
Âu Lãnh Thiên..
anh dừng lại cho tôi."
"Sao, chịu thua chưa?" Âu Lãnh Thiên nhìn thấy bộ dạng chật vật của Giai Tuệ mà đắc ý trêu chọc cô.
"Chịu thua à..
còn lâu." Giai Tuệ vừa nói vừa lấy tay xô Âu Lãnh Thiên ngã xuống.
Giây phút anh ngã xuống còn nắm lấy tay Giai Tuệ kéo cô ngã cùng.
Hai người cùng nhau ngã xuống bụi hoa cẩm tú cầu, hên không phải bụi hoa hồng nha.
"Âu Lãnh Thiên..
anh ngã thì ngã xuống một mình đi, nắm tay tôi làm gì?" Giai Tuệ bực bội, nằm trên người Âu Lãnh Thiên mà quát vào mặt anh.
"Em nói vậy mà nghe được đó à? Là em xô nên anh mới ngã đó."
Giai Tuệ không quan tâm đến lời của anh nói, định đứng dậy, nhưng eo của cô lại bị anh ôm rất chặt khiến cô không thể đứng dậy được.
"Nè..
anh buông tôi ra coi." Giai Tuệ khó chịu mà đánh vào ngực của anh, bắt anh phải buông cô ra.
"Không buông, lúc trước có ai đã nói là sẽ đeo bám anh, không chịu buông tha cho anh, vậy mà bây giờ lại kêu anh buông tay là sao?" Âu Lãnh Thiên nói với giọng vừa trách móc vừa van xin cô, anh thật sự không thể sống thiếu cô được.
Mấy ngày không gặp cô, không đêm nào là anh ngủ ngon, hễ nhắm mắt anh lại nhìn thấy gương mặt của cô, thấy lại cảnh tượng đêm mưa hôm đó cô lạnh lùng đòi chia tay anh, làm tim anh đau nhói.
Mỗi khi không ngủ được anh lại một mình đi dạo trên con phố nơi mà cô và anh đã chia tay nhau, mong rằng anh có thể gặp được cô, nhưng đều vô ích, anh cũng đã cho người tìm cô, nhưng kết quả là vẫn không tìm thấy cô, rồi khi anh gặp được cô ở nhà của anh, lúc đó không ai có thể tưởng tượng nổi anh đã vui mừng đến mức nào đâu, chỉ muốn chạy lại ôm cô vào lòng, không bao giờ để cô chạy đi khỏi anh một lần nào nữa.
Âu Lãnh Thiên nói tiếp.
"Giai Tuệ à..
đừng đối xử lạnh nhạt với anh như vậy nữa có được không, dù mạnh mẽ đế đâu thì anh cũng chỉ là một con người thôi em à, anh cũng có trái tim và trái tim anh cũng biết đau khi nhìn thấy người con gái mà anh yêu lại đối xử với anh như vậy..
anh biết là em rất buồn về cái chết của mẹ em, em giận anh vì đã không nói cho em biết về cái chết của mẹ em..
nhưng đều đó không có nghĩa là chuyện gì anh cũng lừa gạt em..
anh yêu em..
điều đó là sự thật và xin em đừng bao giờ nghi ngờ về tình yêu của anh dành cho em..
anh có thể tàn nhẫn, độc ác với cả thế, nhưng với em thì không bao giờ..
vì em chính là người quan trọng nhất với anh, anh không muốn và không bao giờ để bất kì ai có thể làm tổn thương em cả, bởi vậy anh mới phải giấu em..
Giai Tuệ..
em cũng yêu anh mà, có đúng không..
hành hạ anh thì em cũng đâu thể vui vẻ..
vậy thì sao em lại không cho hai chúng ta một cơ hội, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu em nhé."
Âu Lãnh Thiên nhìn cô bằng đôi mắt đầy trìu mến chất chứa yêu thương, mong cô có thể cả nhận được tấm lòng chân thành của anh mà hồi đáp lại tình yêu của anh.
"Em.."
"Nhị tiểu thư ơi, cô đâu rồi, cô có ở đây không?"
Ngay khi Giai Tuệ vừa định mở miệng trả lời anh thì tiếng gọi của người giúp việc làm Giai Tuệ giật mình mà vội đẩy Âu Lãnh Thiên ra để đứng dậy, chạy nhanh vào trong nhà mà không thèm để ý đến anh đang nằm dài trong bụi hoa.
Bây giờ, sắc mặt của Âu Lãnh Thiên vô cùng u ám, vừa lúc nãy anh đã cảm nhận được Giai Tuệ đã mềm lòng rồi, cô ấy sắp đồng ý rồi thì lại bị người giúp việc đó phá đám.
Nếu anh mà biết người phá đám đó là ai thì anh nhất định sẽ không để yên cho người đó đâu và cả một ngày hôm đó toàn bộ người giúp việc của Âu gia đều bị Âu Lãnh Thiên mắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...