Ông trời đúng thật là khéo trêu đùa anh.
16 năm trước bà Tô Nguyệt đã hy sinh tính mạng để cứu anh, 16 năm sau anh lại yêu con gái của bà ấy.
Đây là ông trời bắt anh phải trả nợ cho họ sao?
Mẹ cô đã cứu anh một mạng, anh trả lại cho cô cả một đời..
* * *
Âu Lãnh Thiên mở mắt thức dậy, đều đầu tiên anh nhìn thấy đó là khuôn mặt xinh xắn của cô đang say giấc trong lòng anh.
Gương mặt không chút son phấn, nhưng lại đẹp đến nao lòng khiến anh chỉ muốn ngắm mãi.
Mái tóc xõa dài có chút rối, đôi môi sưng đỏ đang hé mở, khuôn ngực phập phồng thả ra từng nhịp thở đều đặn.
Nhìn cô lúc này khiến Âu Lãnh Thiên không nhịn nổi mà đặt nụ hôn lên má cô, rồi thì thầm vào tai cô: "Bảo bối à, em định ngủ ở phòng làm việc của anh luôn sao.. về nhà thôi."
Vẫn còn trong cơn ngái ngủ, Giai Tuệ dường như chẳng thèm để ý đến lời anh nói, gương mặt trở nên nhăn nhó vì bị làm phiền khi đang ngủ, cô lấy tấm chăn đang nằm hờ hững ngang eo phủ lên đầu mình, rồi làm ổ bên trong đó.
Âu Lãnh Thiên chỉ biết cười trừ, bất lực nhìn bộ dạng cô đang nằm trên giường làm ổ mãi không chịu về.
Giờ hết cách rồi, anh phải tự mình mang con sâu ngủ này về nhà thôi.
Âu Lãnh Thiên ngồi dậy kéo tấm chăn ra khỏi người cô, bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, rồi mặc đồ vào cho cô. Đam Mỹ Sắc
Để tránh bị đám phóng viên dòm ngó, anh bế cô đi về bằng cửa sau của công ty.
Suốt quãng đường đi, anh bế cô trên tay, mà miệng thì cứ lầm bầm một câu: "Anh đúng là mắc nợ em thiệt mà!"
* * *
Biệt thự Đế Cảnh.
Hàng mi người thiếu nữ khẽ rung nhẹ, do bị ánh sáng mặt trời hắt vào căn phòng ngủ rộng lớn.
Giai Tuệ mở mắt, phải mất một hồi lâu bộ não của cô mới chịu hoạt động, nhớ ra lí do vì sao cô về được nhà.
Ngày hôm qua là Âu Lãnh Thiên bế cô về nhà, đúng là mất mặt chết đi được, bây giờ, cô chỉ muốn đào cái hố để nhảy xuống đó thôi..
Sau vài phút ở trong cái hố mới đào, Giai Tuệ mới chịu ngoi lên, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong rồi cô đi xuống nhà để ăn sáng.
Giai Tuệ mặc chiếc váy hai dây màu xanh dương, nhìn cô lúc này mang một vẻ đẹp dịu dàng tựa như một dòng suối trong lành và thanh khiết.
Cô bước xuống lầu, vừa thấy Giai Tuệ, dì Dung liền hỏi: "Cô Giai Tuệ, dậy rồi sao?"
Giai Tuệ trả lời: "Dạ."
"Ông chủ đang trong phòng đọc sách, ông chủ dặn nếu chừng nào cô dậy thì lêm trên đó gặp ông chủ."
"Dì có biết anh ta muốn gặp con có chuyện gì không vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa.. ông chủ không có nói nên tôi cũng không dám hỏi."
* * *
Ít phút sau.
*Cạch*
Giai Tuệ bước vào phòng đọc sách, nhìn thấy Âu Lãnh Thiên đang ngồi, trên bàn có một cái laptop, ngón tay thon dài của anh điêu luyện gõ trên bàn phím, trông anh lúc làm việc mang một vẻ đẹp đến mê người.
"Dì Dung nói anh kêu em lên đây.. có chuyện gì à?"
"Có quà tặng cho em."
"Quà?"
Âu Lãnh Thiên đưa tay ra, ý bảo cô đi lại phía anh, Giai Tuệ chậm rãi đi về phía Âu Lãnh Thiên.
Anh ôm cô vào lòng, rồi kéo hộp tủ ra lấy món quà tặng cho Giai Tuệ.
"Hả? Tự nhiên anh tặng sách cho em là sao?" Nhìn sơ qua món quà của Âu Lãnh Thiên rất giống một quyển sách, Giai Tuệ nhăn mặt tỏ vẻ không thích món quà này.
"Em nhìn kĩ lại đi.. xem nó có phải là sách hay không?"
Giai Tuệ cầm phần quà của mình lên, lật từng trang.
"Đây không phải là kịch bản phim" Đường đến tim anh "mà em đang đóng sao? Sao anh lại có nó?" Giai Tuệ lật đến trang cuối bỗng há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình, cô hét lên: "Nữ chính Lâm Giai Tuệ."
Giai Tuệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay qua nhìn Âu Lãnh Thiên.
"Chuyện này là sao?"
"Đây là kịch bản mới, đạo diễn Trần vừa viết lại tối hôm qua."
"Nhưng.. tại sao phải viết lại kịch bản.. chẳng phải phim đã quay gần xong rồi sao? Mà tại sao em lại được làm nữ chính?"
"Suỵt.. bé ngoan đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết bộ phim này em sẽ là nữ chính là được rồi." Âu Lãnh Thiên đặt ngón trỏ lên khuôn miệng xinh xắn của cô, dáng vẻ vô cùng bí hiểm.
Giai Tuệ cúi xuống nhìn quyển kịch bản trong tay.
Đây có phải là một giấc mơ không?
Cô được làm nữ chính sao?
Thật sự, đây là điều có mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Đôi mắt của anh tràn đầy tình yêu thương nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình, rồi cúi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Em có vui không?"
Giai Tuệ ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười tươi tắn, xinh đẹp hơn bất kỳ loài hoa nào: "Vui ạ."
Nhìn nụ cười của cô trong lòng Âu Lãnh Thiên dâng lên một cảm xúc ấm áp lạ thường.
Đúng! Chính là nụ cười, anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô.
Cô chính là cả thế giới của anh, bởi thế, anh chỉ muốn thế giới của anh luôn được vui vẻ, muốn cô có một cuộc đời an nhiên, còn bao nhiêu giông bão ngoài kia cứ để anh lo.
Theo như những gì Triết Dương đã điều tra, bao nhiêu năm qua Kiều Tùng Sơn vì muốn che giấu tội ác của mình, nên đã không cho Giai Tuệ biết về cái chết của mẹ cô, ông ta đã đặt điều nói xấu Tô Nguyệt để hòng lừa gạt Giai Tuệ.
Nếu bây giờ, anh nói sự thật cho cô biết chắc chắn cô sẽ rất sốc vì chuyện này, và còn một điều nữa.. anh sợ cô sẽ ghét anh, anh sợ khi biết được sự thật cô sẽ rời xa anh, vậy thì im lặng là cách tốt nhất.
Mặc dù, anh không nói cho cô biết về chuyện mẹ cô đã mất, nhưng, anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô..
Cuộc đời của cô bây giờ đã có anh, cô chỉ việc sống một cuộc sống tự do tự tại, hạnh phúc bên cạnh anh, còn việc của anh là thay cô bắt những kẻ đã gây cho cô những đau khổ bấy lâu nay phải trả giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...