Đêm vừa qua, Mạn Đình đã trao mất lần đầu cho người đàn ông cô yêu thầm từ những năm còn là sinh viên đại học.
Yêu anh năm năm không được hồi đáp, và cũng chẳng một ai biết người cô luôn thầm thương trộm nhớ là ai.
Ấy thế, sau năm năm tưởng chừng chuyện tình không có kết quả vậy mà sau ba tháng làm việc chung, cô đã được ăn nằm với anh.
Sau một lần đi gặp khách hàng, Diệp Ngôn say xỉn đến mức mất đi tỉnh táo.
Anh đem Mạn Đình ra để thỏa mãn ham muốn!
Đêm ấy, cô đã bị anh "ăn" sạch sẽ không sót miếng nào.
Đến lúc trời tận đêm khuya, khi đã quá mệt thì người đàn ông ấy mới chịu dừng lại.
Mạn Đình cũng vì sức lực cạn kiệt mà dần dà thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại đã là 7 giờ sáng hôm sau.
Lúc đôi mi tâm trên khuôn mặt thiếu nữ động mở đã là lúc cô cảm nhận được thân thể nơi nào cũng đau nhức, như muốn rã rời ra thành từng khúc.
Bấy giờ mùi hương của thuốc lá vô tình phản phất bên cánh mũi khiến cô chau mày, quay mặt nhìn sang hướng bên cạnh đã thấy Diệp Ngôn ngồi tựa lưng trên thành đầu giường, tay cầm điếu thuốc vừa được châm xong, anh rít lấy một hơi sâu rồi phả làn khói mờ đục hòa vào không trung.
"Dậy rồi?"
Mạn Đình ôm chăn che kín thân thể vẫn còn đang trần trụi ngồi dậy.
Ánh mắt dè dặt nhìn vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông vài giây rồi lại cúi gầm mặt xuống, lí nhí cất lời:
"Chuyện đêm qua, em sẽ xem như chưa có gì xảy ra! Anh không cần phải lo lắng."
Diệp Ngôn nhếch nhẹ phiến môi mỏng gợi cảm rồi lại rít lấy một hơi thuốc.
Thoạt nhìn qua anh, mấy ai nghĩ rằng năm nay Diệp Ngôn chỉ mới 26 tuổi cơ chứ, vì phong thái của anh luôn khiến người khác phải khẳng định anh là một người cực kì chín chắn, sự trưởng thành của anh cao hơn số tuổi rất nhiều.
"Tôi rất thích phụ nữ biết điều, đặc biệt là em!"
Tuyến giọng trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên trong tâm thế chẳng vướng bận điều gì.
Rõ ràng anh biết bản thân đã làm sai, say xỉn cưỡng đoạt phụ nữ là thứ cặn bã, nhưng người cao ngạo như anh sẽ không dễ dàng nói qua bằng miệng.
Vả lại đêm qua tuy anh có càn quấy, nhưng âu cũng là do một phần Mạn Đình đã đồng ý.
Nếu cô chống cự dữ dội, biết đâu đã có thể thoát thân.
Diệp Ngôn lại kéo thêm một hơi thuốc, sau đó dập tắt vào đồ gạt tàn rồi bước xuống khỏi giường trong bộ dạng vẫn lõa lồ như cũ.
Nơi anh đến chính là phòng tắm.
Mạn Đình chẳng dám nhìn anh, vì đã bị những lời nói của anh làm cho hụt hẫng.
Vậy là đối với anh, chuyện đêm qua cô chỉ như một kẻ qua đường trong lúc mất đi sự tỉnh táo.
Những gì anh nói căn bản chỉ là do men rượu đưa đẩy, vậy mà cô lại ôm trong mình hi vọng quá lớn để rồi bây giờ chơi vơi như hồn lìa khỏi xác.
Nhưng suy cho cùng có lẽ cô không hề hối hận.
Được cùng anh bên nhau một đêm, đó là điều quá đổi tuyệt vời.
Cô sẽ xem đây như một kỉ niệm, tuy có chút buồn bã nhưng vẫn là điều đáng để khắc sâu vào tâm trí.
Khi Diệp Ngôn quay trở ra đã là lúc quần áo chỉnh tề, ngay ngắn trên người.
Anh tìm lại chiếc điện thoại và áo vest của mình, sau đó trước khi rời đi đã để lại cho Mạn Đình thêm một câu nói:
"Trong ba ngày tới em có thể không đến công ty mà vẫn có lương.
Nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, tinh thần thoải mái rồi hãy quay lại.
Tôi vẫn cần một cô trợ lý như em!"
Nói xong, Diệp Ngôn đã rời khỏi phòng ngủ.
Chỉ còn một mình Mạn Đình dõi mắt nhìn theo anh đến khi khuất bóng cô vẫn không di dời.
Cô còn tưởng rằng, sau lần này anh sẽ chẳng bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô nữa, nhưng thật không ngờ anh vẫn cho cô một sự ưu ái.
Anh nói cần trợ lý như cô, là do cô làm việc tốt hay là vì nguyên nhân nào khác mà cô vẫn không thể nghĩ ra?
----------------
Tập đoàn Đỉnh Phong...
"Ê mọi người có thấy hôm nay tâm trạng của đại boss nhà ta có vẻ tốt hơn mọi ngày không?"
"Có á, tôi cũng nhận ra sắc mặt sếp tươi hơn hẳn, không biết có chuyện gì lại khiến tâm tình đại boss trở nên dễ chịu như thế?"
Những lời bàn tán của nhân viên vô tình lại lọt vào tai Tống Tuyết Nghi đang đi tới, khi nhìn thấy cô cả hai nữ nhân viên đều trở nên kiêng dè, vội cúi đầu chào hỏi sau đó nhanh chân chạy đi mất.
Tống Tuyết Nghi giương mắt sắc lạnh nhìn theo một chút rồi mới sải bước đi thẳng đến phòng Chủ tịch trong tâm thế tinh thần chẳng mấy tốt đẹp.
Đến trước cửa phòng, người phụ nữ không cần phải gõ cửa đã trực tiếp đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy Diệp Ngôn ngồi điềm nhiên làm việc, cô ta liền buông lời chất vấn.
"Anh đi đâu cả đêm qua không về nhà? Điện thoại thì tắt máy, anh có biết em chờ anh suốt đêm không?"
"Tôi đâu có bảo cô chờ! Với cả từ bao giờ cô có cái quyền tra hỏi tôi vậy?"
"Diệp Ngôn, em là vợ anh.
Chẳng lẽ đến cả chuyện anh đi đâu, với ai cũng không có quyền được biết hay sao?"
Người đàn ông ném bản tài liệu đang xem lên bàn với thái độ dửng dưng, bấy giờ đôi mắt phượng sắc lạnh mới chuyển về phía Tống Tuyết Nghi.
Lưng anh tựa vào thành ghế da cao cấp, hai tay đan vào nhau để ở phía trước, trên khuôn miệng khẽ vẽ ra nụ cười nhạo báng.
"Tôi làm gì, ở đâu, với ai, cô không có tư cách quản.
Vấn đề này hơn hai năm qua đâu phải tôi chưa từng nói qua?"
"Anh...Đến bao giờ thì anh mới chấp nhận em là vợ anh? Chúng ta kết hôn đã hơn hai năm, đến cách xưng hô anh cũng không hề thay đổi, có mẹ sang thì chung phòng nhưng chẳng chung giường.
Bây giờ đến chuyện em muốn biết anh đi đâu thôi cũng bị anh nặng nhẹ đủ điều.
Anh như vậy là sao hả Ngôn? Rốt cuộc em sai ở đâu, không tốt chỗ nào mà khiến anh lại chán ghét thế chứ?"
"Cô sai khi cố chấp chọn tôi là chồng, trong khi biết tôi không hề thích cô.
Tự thân đưa tay vào còng, giờ lại gào như chó cắn là sao?"
"Diệp Ngôn, anh..."
Tống Tuyết Nghi bị chọc tức đến cứng họng, nhưng chỉ biết trừng mắt thất vọng nhìn người đối diện.
"Sau này không có việc gì thì đừng tới đây.
Còn nữa, phải biết gõ cửa trước khi muốn vào phòng người khác, đó là phép lịch sự tối thiểu mà người văn minh phải có."
Diệp Ngôn lại nhàn nhã bồi tiếp thêm một câu khiến Tống Tuyết Nghi đùng đùng nổi giận.
Lời nói bị chắn ngang cổ họng không thốt ra được gì nên đành mang theo hậm hực rời đi.
Sau khi căn phòng được trả về yên tĩnh, Diệp Ngôn lại nhếch môi cười khinh khỉnh, sau đó mới bắt đầu quay lại công việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...