Ăn tối xong, theo như lời của Lý Lan trước đó thì Diệp Ngôn và Mạn Đình vẫn phải lên phòng riêng cùng bà trò chuyện.
Còn những người còn lại đều ra phòng khách ăn trái cây, uống trà tráng miệng, nói với nhau những câu chuyện thường có trong cuộc sống này.
Bề ngoài hòa đồng, thân thiện, nhưng tất cả cũng chỉ là vỏ bọc mang tên giả tạo.
Vì không biết nên nói gì nên Tống Tuyết Nghi đã xin phép ra khuôn viên hóng gió.
Trong lúc cô đang cầm ly rượu, lẳng lặng đứng nhìn nhành hoa thiên điểu kiêu sa, thì từ phía sau lại vang lên những tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
"Xem kìa em dâu lớn, vừa rồi còn lên tiếng bênh vực người ta.
Giờ thì sao, bị bỏ rơi một góc không ai quan tâm tới.
Chậc chậc...!sao mà đáng thương, sao mà phải cam chịu thế cơ chứ!"
Người đến là Diệp Nguyên, những gì anh ta vừa nói đều là lời lẽ mỉa mai khó nghe, Tống Tuyết Nghi đã nghe thấy rất rõ ràng không sai một chữ.
Thế nhưng cô ta lại không hề tức giận, mà ngược lại còn thoáng vẽ ra một nụ cười ẩn ý.
Tống Tuyết Nghi nhẹ nhàng xoay lưng lại đối diện với người đàn ông ấy, môi cô hơi cười, chính là nụ cười chế giễu dành riêng cho anh ta.
"Em thấy người đáng thương là anh mới phải đấy, anh hai."
Diệp Nguyên lập tức chau mày khó hiểu trước câu nói vừa rồi của Tống Tuyết Nghi, nhưng rồi anh lại cười khinh khỉnh ngay sau đó.
"Một đại thiếu gia quyền lực đầy mình như tôi mà có gì phải đáng thương sao? Em dâu lớn, em bị chồng lạnh nhạt nên đâm ra ngu muội rồi à?"
Tống Tuyết Nghi lại cười, ánh mắt sắc sảo chưa từng thay đổi.
"Đáng thương ở chỗ những quyền lực kia sắp không còn là của anh nữa rồi.
Anh xem, dù tôi có đáng thương nhưng ít ra không lâu nữa tôi đã là Đại phu nhân của Chủ tịch Tập đoàn Diệp thị, còn anh thì sao? Dù lúc đó anh vẫn có thể tiếp tục ở Diệp thị tung hoành, nhưng suy cho cùng vẫn phải dưới quyền em trai mình.
Cái đó mới là điểm đáng thương nhất đấy."
Bấy giờ Diệp Nguyên mới sa sầm sắc mặt, đôi lông mày đã gắt gao nhíu lại.
Bởi những gì Tống Tuyết Nghi vừa nói là hoàn toàn có cơ sở.
Cách đây không lâu, bà nội Lý Lan đã công bố di chúc rằng sẽ giao lại toàn bộ quyền điều hành ở Tập đoàn Diệp thị, và quyền hạn tối cao ở Diệp gia nếu một trong hai người giữa Diệp Ngôn và Diệp Nguyên sinh được cháu trai đích tôn cho gia tộc.
Hiện tại Mạn Đình đã đang mang thai con của Diệp Ngôn, nếu đứa trẻ ấy thật sự là con trai thì đời Diệp Nguyên coi như hết đường tiến thân.
"Sao, lo lắng rồi đúng không nào? Nhưng chắc anh vẫn còn đắn đo chuyện Mạn Đình mang thai con trai hay gái nhỉ? Sẵn chuyện đây luôn rồi, em cũng không ngại nói cho anh biết là cô ta đang mang thai cháu trai đích tôn của nhà họ Diệp đấy."
Tống Tuyết Nghi nhoẻn miệng cười, sau đó từ tốn nâng ly rượu lên môi, nhẹ nhàng nhâm nhi.
Những gì cô vừa nói, hiển nhiên đã khiến Diệp Nguyên không ngừng suy nghĩ.
Miếng mồi béo bở này chắc chắn sẽ câu được một con cá siêu to khổng lồ.
"Cô nói những điều này chắc không đơn giản chỉ là để đả kích tôi.
Diệp Nguyên tôi không tin phụ nữ như cô lại cam tâm tình nguyện san sẻ chồng với người khác.
Tôi đoán chúng ta đang có cùng một mục tiêu."
Ánh mắt Diệp Nguyên bắt đầu dò xét Tống Tuyết Nghi, và cô cũng đã không ngại lật ra tấm bài tẩy đang toan tính trong đầu.
"Anh sai rồi.
Tôi chỉ nhắm tới cô ta, chứ không phải chồng tôi."
Lúc này đến lượt Diệp Nguyên trưng ra nét mặt khoan khoái và đắc ý.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì cô cũng đang lo sợ rằng khi đứa bé đó chào đời, địa vị của cô cũng chẳng còn vững vàng gì, có khi lại bị chồng ly dị vì mãi vẫn không thể sinh con đẻ cái.
Tôi nói không sai chứ em dâu lớn?"
Người đàn ông để lộ nụ cười cợt nhả, những lời lẽ tấn công tâm lý chuẩn xác khiến Tống Tuyết Nghi thoáng chốc xuống sắc, nhưng chỉ thoáng qua hai giây cô ta lại khẽ cười lạnh nhạt.
"Chúng ta đều cùng chung mục đích, đều muốn loại bỏ cái gai trong mắt, hà cớ phải đấu đá lẫn nhau."
"Ý cô là muốn hợp tác?"
Tống Tuyết Nghi nhướng mày, cô ta uống thêm chút rượu rồi mới nói:
"Anh thấy sao?"
"Vậy thì lên thuyền thôi."
Diệp Nguyên ngay lập tức đồng ý, còn đưa ly rượu ra phía trước tỏ rõ thành ý hợp tác.
*Tách.*
"Hợp tác vui vẻ."
Khoảnh khắc hai ly rượu chạm vào nhau, đó là lúc hai con người thâm độc đã bước lên chung một con thuyền.
Và rồi những kế hoạch xấu xa sẽ sớm được khơi bày, sẽ sớm tạo ra sóng gió để vùi dập những con người vô tội.
----------------
Diệp Nguyên quay trở về phòng riêng khi Diệp Ngôn cùng những người khác đã ra về.
Vừa đặt chân qua khỏi cửa phòng thì hắn đã bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Thái Kiều Tư.
"Mã Anh Linh là ai? Diệp Nguyên anh cũng muốn nạp thêm vợ lẻ hay sao?"
Nhận được lời chất vấn lạnh tựa như băng của vợ mình, Diệp Nguyên không những không nao núng mà vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì to tát.
"Em không sinh được con trai thì tôi đi tìm người khác.
Đâu phải em không thấy Diệp Ngôn, nó vừa đổi gió đã mang được cháu đích tôn cho Diệp gia rồi.
Thay vì ngồi đây chất vấn kể lể thì em nên tìm cách làm sao để có con trai đi, cái đó tốt hơn đấy."
"Diệp Nguyên, anh nói thế mà không thấy bản thân là người vô trách nhiệm sao? Một mình em thì có sinh đẻ à, quyền quyết định giới tính của con là do em sao? Anh có thấy bản thân quá vô lý rồi không?"
Đối mặt vái Thái Kiều Tư, Diệp Nguyên chỉ trưng ra bộ mặt nhàm chán cùng nụ cười xem thường.
"Từ bao giờ không sinh được con trai là lỗi của đàn ông vậy? Đàn ông biết sinh đẻ hay sao? Bớt nói nhiều chút đi, phiền cái lỗ tai lắm rồi."
Cuối cùng Diệp Nguyên vẫn phát cáu, vốn định về phòng nghỉ ngơi nhưng kết quả lại nhận về một trận cãi vả khiến hắn ta bực bội, nên lại mang theo áo khoác sau đó rời đi, để lại Thái Kiều Tư ấm ức nhìn theo.
"Diệp Nguyên, anh đi đâu vậy? Diệp Nguyên...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...