Hôm nay là thứ sáu, là ngày Mạn Đình được về nhà sau ba hôm nằm viện vì bị động thai, và cũng là ngày chồng của cô phải sang phòng vợ lớn ngủ.
Phận cô là vợ nhỏ, không danh không phận, càng không có được sự công nhận của mọi người rằng cô là vợ của Diệp Ngôn, là con dâu thứ của nhà họ Diệp thì lấy quyền gì lên tiếng đòi quyền lợi.
Cô yêu người đàn ông ấy, không muốn anh phải khó xử nên cam tâm chấp nhận thiệt thòi.
Dù có buồn một chút cũng không sao, vì cô đã tự nhủ với lòng mình rằng một đêm rồi sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng thực tế phũ phàng đã xô ngã chút ý chí kiên cường của cô một cách không thương tiếc.
Mạn Đình quay trở về phòng đã rất lâu, cô thao thức trên giường đến nay cũng hơn hai tiếng, đêm thì mỗi lúc càng khuya nhưng cô lại không tài nào ngủ được.
Cô nhớ anh, nhớ vòng tay, nhớ mùi hương nam tính trên cơ thể của anh.
Không có Diệp Ngôn bên cạnh thật sự cô rất khó ngủ.
"Đình Đình à, chỉ là một đêm thôi mà.
Anh ấy sẽ không phản bội lời hứa với mày đâu, vì tình yêu mày phải cố lên! Fighting!!!"
Trong khi Mạn Đình đang vô cùng cố gắng tự an ủi bản thân thì bên phòng Tống Tuyết Nghi cũng chẳng khá hơn là bao, vì đến tận bây giờ mà Diệp Ngôn vẫn chưa quay trở về phòng.
Một mình Tống Tuyết Nghi ngồi trên giường chờ đợi, cô bây giờ trong lòng nôn nao không chịu được, vì đã lâu lắm rồi người đàn ông ấy không đến chung phòng với cô.
Nếu không phải cô cất công đi đến dùng đủ lí lẽ lời ngon mật ngọt để dỗ dành thì Cung Mẫn Giai đã không đến giúp cô toại nguyện.
Trước đây khi chưa có sự xuất hiện của Mạn Đình, cô cứ cho rằng với trái tim chân thành của mình sẽ từ từ lay động được cõi lòng vô cảm của Diệp Ngôn.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, cô không ngờ Diệp Ngôn lại ngang nhiên mở lòng với một cô gái khác khi vẫn đang là chồng hợp pháp của cô.
Sự xuất hiện của Mạn Đình khiến Tống Tuyết Nghi bắt đầu lo sợ nên từ lâu cô ta đã không ngừng tìm cách thay đổi cục diện hiện tại, giúp bản thân trụ vững ở vị trí hiện tại và âm thầm đẩy Mạn Đình ra khỏi Diệp Ngôn.
Có lẽ người càng trầm tĩnh, càng tỏ ra rụt rè, ngốc nghếch thì mới là kẻ thật sự đáng sợ chăng?
Càng chờ, Tống Tuyết Nghi càng nóng lòng nên quyết định rời phòng để đi tìm người đàn ông ấy.
Nhưng nơi cô đến đầu tiên không phải là thư phòng, hay phòng ngủ riêng của Diệp Ngôn mà lại là phòng của Cung Mẫn Giai.
*Cốc cốc cốc.*
Chưa đầy mấy giây sau thì cửa phòng đã được Cung Mẫn Giai mở ra, vừa nhìn thấy Tống Tuyết Nghi bà đã mỉm cười ôn nhu.
"Mẹ tưởng giờ này hai đứa đã trùm chăn làm chuyện xấu rồi chứ?"
Tống Tuyết Nghi không nói gì mà chỉ gượng cười là cố tình để Cung Mẫn Giai nhìn thấy sẽ hỏi.
"Sao thế, nhìn nét mặt của con như vậy có phải tiểu Ngôn vẫn chưa về phòng ngủ đúng không?"
"Dạ...!Chắc anh ấy còn đang bận làm việc ở thư phòng thôi ạ! Con sang tìm mẹ là xem mẹ ngủ hay chưa để trò chuyện, chứ ở một mình trong phòng con hơi buồn..."
"Giờ này mà việc gì nữa, nói không chừng là lại chạy sang phòng Mạn Đình rồi.
Để mẹ qua đó tìm nó, con về phòng chờ đi, hôm nay mẹ nhất định bắt nó phải sang ngủ với con, yên tâm ha!"
"Ơ, mẹ ơi...Không cần đâu ạ!"
Nhìn bóng lưng của Cung Mẫn Giai đang hướng về phía phòng ngủ của Mạn Đình mà trên môi người phụ nữ khẽ vẽ nên nụ cười đắc ý.
Miệng nói không cần chứ thật ra trong lòng đã rất mong đợi.
Giờ thì cô chỉ còn việc về phòng chờ đợi cá lớn tự chui vào rọ, cô không tin đêm nay Diệp Ngôn còn trốn được đi đâu.
Cùng thời điểm này, khi Cung Mẫn Giai đang trên đường đi tới phòng của Mạn Đình thì Diệp Ngôn đã đứng trước cửa phòng.
Anh nhìn trước nhìn sau xem có thấy người phụ nữ quyền lực kia hay không rồi mới đặt tay lên tay nắm cửa, dùng lực nhẹ nhàng đẩy xuống một cái đã khiến cánh cửa thoát khỏi sự ràng buộc với ổ khóa, mà khi cánh cửa vừa được hé mở ra thì Mạn Đình còn chưa ngủ đã lập tức ngồi dậy, hướng mắt nhìn về phía cửa, lòng đầy mong đợi.
"Tiểu Ngôn."
Vừa hay khi Diệp Ngôn còn chưa kịp mở rộng cửa để bước vào trong thì đã bị Cung Mẫn Giai bắt gặp, buộc lòng anh phải xoay người lại đối diện với người phụ nữ ấy.
"Mẹ chưa ngủ sao?"
"Mẹ hỏi con thì đúng hơn đấy.
Đây là nơi con về vào tối nay sao?"
Cung Mẫn Giai nghiêm nghị tra hỏi, khiến Diệp Ngôn bất giác chau mày khó chịu.
"Đình Đình vừa khỏi bệnh, để cô ấy ngủ một mình con không yên tâm."
"Con không phải lo, lát nữa mẹ bảo bà Khanh lên ngủ với nó.
Còn con mau sang phòng tiểu Nghi đi, con bé vẫn đang chờ đấy."
"Nếu con vẫn nhất quyết muốn ngủ với Đình Đình thì sao? Mẹ thừa biết cô ấy đang mang thai mà, sao có thể ở một mình được."
"Vậy trước đây lúc mẹ mang thai con thì sao? Mẹ cũng như cô ta bây giờ đó thôi.
Đã chấp nhận kiếp chồng chung thì phải chấp nhận thiệt thòi, chịu đựng những đêm phòng đơn gối chiếc.
Không khiến chồng mình khó xử mới là người phụ nữ hiểu chuyện."
"Tiểu Ngôn, có phải bây giờ con lớn rồi nên không cần mẹ nữa đúng không? Ba con đã lạnh nhạt với mẹ, giờ cả con cũng muốn bỏ rơi mẹ? Nếu vậy thì con cứ làm theo những gì mình muốn đi, phó mặc mẹ sống chết thế nào cũng đừng quan tâm."
Cung Mẫn Giai càng nói thì mày kiếm của Diệp Ngôn càng cau chặt, tâm tình anh bây giờ đã vô cùng bức bối.
Giữa vợ và mẹ, anh bị kẹt ở giữa, phụ bên nào thì lòng cũng đau như cắt.
Trong khi thấy Diệp Ngôn đang im lặng thì Cung Mẫn Giai lại hạ giọng nói tiếp:
"Mẹ cũng không muốn làm khó con.
Nhưng nếu Mạn Đình có thân thế tốt hơn một chút thì mọi chuyện đã không có gì khiến mẹ phải bàn cãi.
So về mặt thân thế thôi thì tiểu Nghi ăn đứt Mạn Đình, với tình hình của con bây giờ rất cần có sự ủng hộ của Tống gia, chỉ cần thêm vài dự án thành công thì con đã có thể lấy được lòng tin của ba con rồi.
Giờ chỉ cần tiểu Nghi mang thai nữa là Tập đoàn Diệp thị chắc chắn sẽ thuộc về con.
Cho nên, mẹ không cho phép con có thêm bất cứ một sai lầm nào với tiểu Nghi nữa cả, con bé nhẫn nhịn cho con đưa tình nhân về nhà sống chung là đã nhân từ lắm rồi, vậy mà con còn không chịu hiểu sao?"
"Nói tóm lại, tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con.
Còn Mạn Đình, mẹ cũng không đối xử tệ với nó đâu.
Nếu con yêu nó như vậy thì đợi đến khi nó sinh xong đi, nếu thật sự là cháu trai thì mẹ sẽ bàn với ba con cho hai đứa kết hôn."
Nghe đến đây thì nét mặt của người đàn ông mới khá hơn phần nào, nhưng anh không vì sự vui mừng kia mà đánh mất đi phong thái lạnh lùng của mình.
"Mẹ nói thật chứ?"
"Chỉ cần con nghe theo sự sắp xếp của mẹ, đến khi có được thứ chúng ta cần rồi thì con muốn gì cũng được."
Cung Mẫn Giai nghiêm túc trả lời, lúc này thì Diệp Ngôn đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Cửa phòng anh mở ra giờ đã được khép lại, sự chờ đợi của Mạn Đình đã khiến cô phải thất vọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...