"Diệp Ngôn, anh có thể...rút cái kia ra ngoài được không? Sao nó vẫn cứ căng trướng lên hoài không chịu hạ vậy? Anh cứ đặt trong đó như thế em thấy không quen..."
Kết thúc trận chiến cũng đã được một lúc ngắn, nhưng anh bạn nhỏ kia của người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt mà cứ căng tức, to lớn, chễm chệ ngâm mình trong làn nước ấm áp giữa mê cung thần bí đến mê người, khiến Mạn cứ thấy không quen làm sao nên phải thẹn thùng lên tiếng nhắc nhở, kết quả lại nhận được nụ cười gian manh của ai đó.
Bấy giờ Diệp Ngôn mới chịu rời khỏi hõm vai, nơi có hương thơm ngọt ngào từ cơ thể của người phụ nữ.
Anh hướng đôi mắt thâm tình nhìn Mạn Đình, môi mỏng khẽ khàng cất lời:
"Em biết tại sao nó vẫn hung hãn như vậy không?"
"..." Mạn Đình khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.
Diệp Ngôn lại cười dịu dàng rồi nói:
"Vì nó vẫn chưa được ăn no.
Muốn "ăn" thêm nữa, nhưng không biết em có bằng lòng hay không?"
"Không không không, không bằng lòng nha! Em mệt lắm rồi, ngâm nước nãy giờ em thấy lạnh rồi nè, mai mà cảm là lỗi tại anh hết đó."
Mạn Đình phồng má trả lời nguyên một tràn văn cùng với nét mặt thẹn thùng, dè dặt, khiến Diệp Ngôn bật cười.
"Trêu em chút thôi, chứ thấy em mệt rồi sao anh nỡ lòng lộng hành thêm nữa."
"Vậy thì anh đưa con cự long tham ăn của anh ra ngoài nhanh đi, em bí bách lắm rồi này..."
"Được rồi, ra ngay đây!'
Yêu chiều nói xong, Diệp Ngôn đành luyến tiếc đưa "anh bạn nhỏ" của mình ra ngoài, sau chuỗi giây phút được ngâm mình trong dòng nước ấm của men say tình ái giữa dòng mê cung.
"Ra ngoài rồi đó, thoải mái hơn chưa?"
"Ừm, dễ chịu hơn nhiều rồi!"
Được như ý muốn, Mạn Đình liền cười tươi như hoa, biểu cảm đáng yêu vô đối khiến trái tim nam nhân bỗng dưng loạn nhịp.
"Ơ, sao anh còn đứng ngây ra đó mà nhìn em vậy? Mau ra ngoài đi cho em còn tắm nữa."
"Thôi, tắm chung đi cho nhanh! Anh buồn ngủ rồi không đợi thêm được nữa."
"Ơ, cái anh này..."
Thế rồi Mạn Đình đã bị người đàn ông bá đạo kia bế ra bồn tắm, anh giúp cô thoa sữa tắm, giúp cô gội đầu, tất cả hành động đều rất ôn nhu, nhẹ nhàng.
Đến khi tắm cho cô xong anh lại quay sang tắm cho chính mình, xong xuôi cả rồi thì anh mới bế Mạn Đình ra ngoài, giúp cô mặc chiếc áo sơ mi mà vừa nãy bị cô ném lên giường vào người.
Với chiều dài chiếc áo vừa vặn phủ qua khỏi vòng ba của cô gái, lúc này Mạn Đình vừa mệt lại còn buồn ngủ nên căn bản chẳng để ý nhiều, cô liền leo lên giường chui vào trong chăn ấm.
"Ngồi dậy sấy tóc đã, không mai lại cảm thì em lại đổ lỗi cho anh!"
"Em buồn ngủ quá à, hồi trước em cũng hay để tóc ướt đi ngủ nên không có sao đâu.
Anh cũng ngủ đi, khuya rồi á!"
Mạn Đình trả lời mà mi tâm chẳng mở lên nổi khiến Diệp Ngôn chỉ biết cười chịu thua.
"Vậy anh nằm ngủ ở đâu đây?"
"Ở đây, ngay bên cạnh em này!"
Vừa nói Mạn Đình còn đập tay xuống giường ở vị trí bên cạnh mình để chỉ điểm cho người đàn ông, khiến anh lại lần nữa bật cười.
"Chờ anh tắt đèn đã."
Nói xong, Diệp Ngôn liền đi tắt hết tất cả đèn, chỉ chừa lại duy nhất bóng đèn ngủ nhỏ màu vàng nhạt, sau đó anh mới lên giường, để cô gối đầu lên tay anh, còn anh thì dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Chiếc giường ngủ rộng lớn, ấy vậy mà cả hai người chỉ dồn lại có một góc nhỏ.
Cùng lúc này Tống Tuyết Nghi lại đang trong phòng chờ đợi người đàn ông ấy quay về, nhưng thời gian mỗi lúc càng khuya dần mà bóng dáng người ấy chẳng thấy đâu.
Nếu là bình thường thì cô không cần nghĩ cũng biết Diệp Ngôn không ở đâu khác ngoài thư phòng, hoặc là phòng riêng, nhưng hôm nay có sự xuất hiện của người mới khiến lòng dạ cô ta đứng ngồi chẳng yên.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Tuyết Nghi quyết định đi đến thư phòng xem xem Diệp Ngôn có ở đó hay không, và kết quả lại đúng như cô đã suy đoán.
Không tìm thấy người, Tống Tuyết Nghi lại đi đến phòng riêng của Diệp Ngôn.
Đứng trước cửa căn phòng sang trọng nhất trong biệt thự, bàn tay của người phụ nữ chần chừ một chút sau cùng cũng lấy hết can đảm ra để mở cửa bước vào.
Điều khiến cô bất ngờ đầu tiên chính là cửa phòng không hề khóa trái như mọi khi, cô cứ tưởng là Diệp Ngôn đã thay đổi, không còn đề phòng cô ta nữa.
Nhưng sự thật lại phũ phàng xô ngã Tống Tuyết Nghi khi cô đã nhìn thấy người đàn ông ấy đang ôm Mạn Đình trên giường.
Cả hai ngủ rất say đến mức cô đi vào mà chẳng ai nhận ra.
Trước mắt Tống Tuyết Nghi bây giờ chính là chồng của cô cùng người vợ nhỏ chưa được cưới hỏi đàng hoàng.
Vậy mà người chịu thiệt thòi lại chính là cô, trong khi cô được danh chính ngôn thuận bước vào Diệp gia làm vợ của anh.
Chỉ vì không có được tình yêu của anh mà cô phải ngậm đắng nuốt cay, chịu tủi hờn suốt hơn hai năm, giờ lại phải tiếp tục nhẫn nhịn nhìn anh cùng nhân tình hạnh phúc bên nhau, chỉ vì Diệp gia cần đứa bé trong bụng của người phụ nữ đó.
Cung Mẫn Giai đã từng nói, chỉ cần Tống Tuyết Nghi cô chịu khó nhẫn nhịn một chút, đến khi Mạn Đình sinh con ra rồi thì sẽ tìm cách đuổi cô ta đi, còn cô vẫn là dâu thứ của nhà họ Diệp.
Thứ mà Diệp Ngôn cần là đứa trẻ chứ không phải người phụ nữ kia.
Chỉ nghĩ lại thôi mà Tống Tuyết Nghi không giấu đi được nụ cười nửa miệng chứa đầy chế giễu.
"Tôi ngoan ngoãn ở yên để chờ ngày các người tống cổ tôi ra đường à? Tống Tuyết Nghi này, dễ bắt nạt đến vậy sao?"
Đôi lời thoại Tống Tuyết Nghi tự nhủ với chính mình, bàn tay cô ta siết chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén như con dao hai lưỡi nhìn chằm chằm về phía Mạn Đình.
"Cái gì tao đã không có thì đừng hòng bất cứ ai có được.
Tao thà đạp đổ chứ không bao giờ cho kẻ khác chiếm chỗ, mày cứ chờ đó."
Lại tự gầm gừ trong lòng vài câu nữa thì người phụ nữ đa đoan ấy mới chịu quay lưng rời đi.
Sẽ chẳng ai biết được khi lòng dạ phụ nữ đã trở nên thâm độc thì sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...