Nghe thấy câu hỏi từ Vương Phỉ, Mạn Triết Hàn liền hướng mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt.
Nhìn dáng vẻ, chắc nhỏ hơn cậu tầm ba bốn tuổi, nhưng từ phong thái, khí chất và chiều sâu của đôi mắt, đều cho thấy cậu thanh niên này là người có suy nghĩ thấu đáo, tư duy chín chắn từ sớm.
Và thông qua câu hỏi ấy, thì Mạn Triết Hàn thừa sức đoán được, cậu ta là con của mẹ mình, nghĩa là anh em cùng mẹ khác cha với cậu.
Hai người cùng do một người mẹ sinh ra, nhưng lại mang hai số phận khác nhau.
Người thì gấm vóc lụa là, nhìn qua đã biết con nhà quyền quý.
Kẻ thì ăn mặc quê mùa, chẳng cần nghĩ cũng biết được là người thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội này.
Suy nghĩ bâng quơ một chút, Mạn Triết Hàn khẽ cười nhạt, rồi nói:
“18 năm qua đã không gặp mặt, thôi thì bây giờ cứ xem như hai người xa lạ vô tình lướt qua nhau đi.
Cậu ra bảo bà ấy nhanh chóng trở về với gia đình của mình đi.”
“Anh có biết bao năm qua mẹ đã khổ sở như thế nào khi không tìm được anh không, mà bây giờ lại giở cái thái độ khốn kiếp đó ra đối xử với mẹ?”
Vương Phỉ tuyệt nhiên tức giận, đôi mắt của cậu ngày càng trở nên sắc lạnh khi nhìn người anh cùng mẹ khác cha với mình.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Vương Phỉ đã được nghe Vương Chính Phàm kể về quá khứ bi thương của mẹ mình trước đó.
Cậu biết, trong lòng bà vẫn luôn nhung nhớ người con trai thất lạc nhiều năm.
Nhưng thật không ngờ ngày gặp lại, người thiếu niên này lại làm mẹ cậu buồn tủi.
Lúc này, Mạn Triết Hàn lại bất giác mỉm cười, đôi mắt mang theo sự tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, rồi nhàn nhạt tiếp lời:
“Sớm muộn gì tôi cũng chết, càng ít người quan tâm thì càng ít người đau buồn.
Vả lại bây giờ, bà ấy cũng có gia đình riêng, hạnh phúc biết nhường nào rồi, một đứa con xa cách nhiều năm như tôi, không cận kề, không thân thiết sẽ chẳng quan trọng gì mấy đâu.”
Bấy giờ, Vương Phỉ chợt nhếch mép cười khinh bỉ:
“Nếu anh muốn suốt quãng đời còn lại của mẹ sống trong đau khổ, dằn vặt và tự trách thì anh cứ tuyệt tình làm theo ý mình muốn đi.
Ông trời sẽ không thương tiếc cho một kẻ bất hiếu và hèn nhát như anh đâu, Mạn Triết Hàn.”
Nói rồi, Vương Phỉ liền quay lưng rời đi.
Cách nói chuyện của cậu hệt như Vương Chính Phàm ngày còn trẻ, tuy lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng thật tâm trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Cậu thương mẹ, cũng thương người anh ấy.
Nhưng cậu không chấp nhận được việc thấy mẹ mình đau buồn vì bất cứ ai.
Sau khi quay trở ra, Vương Phỉ đã nhận được ánh mắt tràn đầy hi vọng của Mạn Viên Hân.
Cậu biết bà đang nghĩ gì, nhưng vẫn chọn cách thẳng thắn nói ra tất cả:
“Anh ta sẽ không gặp mẹ đâu.
Mẹ đừng vì một người con bất hiếu như vậy mà đau buồn thêm nữa.
Anh ta không xứng với tình yêu thương của mẹ.”
Vương Phỉ nói xong thì Mạn Viên Hân lại rơi nước mắt.
Bảo bà mặc kệ đứa con đầu lòng đã thất lạc nhiều năm của mình thì sao bà làm được cơ chứ! Bà còn muốn bù đắp cho đứa trẻ đáng thương ấy, muốn thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ mà bấy lâu nay chưa từng thực hiện.
Sao bà có thể chấp nhận được chuyện đứa trẻ ấy không chịu nhìn mặt bà đây?
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa mà!”
Vương Mạn Nhu ôm mẹ mình thật chặt, cô luôn miệng dỗ dành, an ủi, nhưng chẳng thể nào khiến nước mắt bà ngừng rơi.
Nhìn người phụ nữ mình yêu thương, trân trọng đang đau khổ mà chẳng thể làm được điều gì, cảm giác bất lực đó đều khiến Vương Chính Phàm và Vương Phỉ khó chịu vô cùng.
Họ chẳng thể nhìn thấy bà ấy khóc lâu hơn, nên chỉ đành ngậm ngùi nhìn sang hướng khác trong khi sống mũi cũng đã cay xè.
“Mẹ ơi…mẹ bị sao vậy? Ba ơi…anh ba…”
Mỗi người đều đang miên man với một nỗi ưu tư trong lòng thì chợt nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Vương Mạn Nhu.
Khi Vương Chính Phàm và Vương Phỉ cùng lúc quay lại, thì đã thấy Mạn Viên Hân ngất xỉu bên cạnh cô con gái của mình, ngay lập tức nét mặt của tất cả mọi người trong gia đình đều trở nên căng thẳng.
“Hân Hân…Hân Hân à, tỉnh lại đi em…”
“Mẹ ơi…mẹ…”
Vương Chính Phàm vừa bế Mạn Viên Hân chạy vào phòng cấp cứu, vừa không ngừng gọi tên cô ấy.
Vương Mạn Nhu vì lo vì sợ nên đã bật khóc, cũng may bên cạnh cô gái còn có Vương Phỉ, cậu nắm tay cô em gái để trấn an, cùng theo chân Vương Chính Phàm.
Mạn Triết Hàn nằm trong phòng bệnh, tuy nhắm mắt nhưng thật tâm vẫn nghe thấy bên ngoài nói gì.
Cậu cũng biết người phụ nữ ấy chắc vì đau buồn quá mà ngất đi, nhưng suy cho cùng cậu vẫn cảm thấy tuyệt tình như vậy sẽ tốt hơn tương phùng trong vui vẻ chốc lát, rồi lại chia xa bằng những giọt bước mắt đau thương.
Mấy ai bệnh ung thư mà được chữa khỏi? Lại còn là ung thư phổi giai đoạn cuối.
Giờ chỉ thở thôi cậu cũng thấy nặng nề vô cùng, thì còn gì nữa đâu mà hi vọng, mong chờ.
Màn đêm đen tĩnh lặng đến mức thê lương, khiến những người mang trong lòng sầu muộn càng thêm chạnh lòng.
Bấy giờ, sau khi Mạn Viên Hân được bác sĩ thăm khám và thông báo rằng, cô chỉ bị suy nhược thần kinh do kích động bởi đau thương trong một thời gian dài, dẫn đến lượng máu lưu thông lên não không ổn định nên mới ngất xỉu.
Chỉ cần để tinh thần cô thoải mái, vui vẻ không lo âu kết hợp ngủ nghỉ điều độ sẽ hồi phục, thì cả nhà ba người họ mới phần nào yên tâm.
Họ an lòng khi người phụ nữ của mình bình an, nhưng lại canh cánh nỗi lo trong lòng về việc khắc phục căn bệnh hiện tại của cô.
Làm sao để tinh thần cô ấy thoải mái, không lo âu, khi vấn đề của Mạn Triết Hàn vẫn chưa được giải quyết?
Vương Chính Phàm trầm mặc ngồi bên sofa rất lâu, cuối cùng với bao suy nghĩ thì anh cũng đã đứng dậy, bỏ lại một câu cho hai con của mình trước khi rời đi:
“Hai con ở đây với mẹ, ba sang phòng tiểu Hàn một chút.
Có chuyện gì thì gọi điện cho ba ngay.”
Nói rồi, người đàn ông ấy đã rời đi.
Nơi anh tới đương nhiên là phòng bệnh của Mạn Triết Hàn.
Lúc này, Từ Bích đã ngủ say và Triết Hàn cũng đang nhắm mắt, nhưng anh biết cậu vẫn sẽ nghe những gì mình nói, nên sau một lúc im lặng anh đã cất câu nói đầu tiên:
“Tiểu Hàn, dượng biết con sẽ nghe thấy những gì dượng đang nói.
Và dượng hi vọng rằng, sau khi con nghe xong câu chuyện ngày hôm nay, thì con có thể thay đổi suy nghĩ, chấp nhận mở lòng với mẹ ruột của mình một lần.
Bà ấy đã thật sự rất khổ sở trong những ngày tháng xa con.”
Dừng lại một chút, để bước tới cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra màn đêm xa xăm phía trước, người đàn ông ấy như đang hồi tưởng lại những gì từng xảy ra trong quá khứ.
Sau đó vài phút, anh đã nói:
“18 năm trước, mẹ con sinh con ra đời trong cơn đau xé da xé thịt, suýt chút nữa phải mất mạng.
Nhưng vì yêu con, bà ấy đã cố gắng rất nhiều…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...