Mạn Viên Hân vừa lèm bèm chê trách anh bạn cùng giường xong, tưởng được yên thân nhưng nào dễ dàng đến thế.
Vì những gì cô vừa nói đều lọt hết vào tai ai kia, nên chưa được ba giây sau cô đã bị người đàn ông kéo một phát ngã nhào về phía anh ta, ngang nhiên bị anh ôm vào lòng.
“Em vừa nói gì, nói rõ hơn tôi nghe.”
Âm giọng lạnh lùng như sương rơi trong đêm của Vương Chính Phàm vừa thoang thoảng qua tai, làm Mạn Viên Hân bất giác rùng mình.
Cô lúng túng, ngập ngừng nói:
“Em…em nói anh đẹp trai mà.”
Nói xong, cô nàng liền nhe răng cười.
Sau đó đành làm con mèo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người yêu.
Nhờ vậy mà làm lòng dạ ai đó tuyệt nhiên hài lòng, anh khẽ cong môi cười nhẹ, rồi hỏi:
“Ôm thế này đã hết lạnh chưa?”
“…” Mạn Viên Hân chỉ gật đầu, rồi chủ động ôm lấy anh.
Cứ như vậy, giữa cả hai dần để sự yên tĩnh lên ngôi.
Mãi một lúc sau, Mạn Viên Hân mới khẽ lên tiếng:
“Em không thể ở yên một chỗ để tiếp tục chờ đợi.
Dù thế lực của anh nay đã vững mạnh, nhưng suy cho cùng em vẫn hiểu những con người đó hơn anh.
Chỉ có trong những cuộc họp mặt họ mới bóc mẻ khuyết điểm của đối phương.
Cuộc hội tụ vào ngày mốt là cơ hội tốt để em thăm dò bọn họ.”
Dù Vương Chính Phàm đã nói gì, thì Mạn Viên Hân vẫn không muốn thay đổi kế hoạch.
Cô không muốn anh dính vào những ân oán cá nhân của mình.
Đối với cô bây giờ, chỉ cần anh chịu tin tưởng và ở bên cạnh cô thế này là quá đủ rồi.
Nhưng Vương Chính Phàm cũng sắc đá đâu kém, anh nghiêm giọng đáp:
“Tôi bảo em chơi bao nhiêu đó đủ rồi.
Cứ để mọi chuyện tôi lo liệu, em ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay tôi là được.”
“Nhưng anh không hiểu bọn họ, huống chi mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi càng khó điều tra hơn.
Chỉ khi tiếp cận bọn họ thì mới nhanh chóng tìm hiểu được mọi chuyện.”
“Ngủ đi, muộn rồi.”
Vương Chính Phàm dửng dưng gạt bỏ những gì Mạn Viên Hân vừa nói.
Vì làm sao anh có thể chấp nhận việc người phụ nữ của mình ở bên cạnh nam nhân khác, dù chỉ là giả vờ nhằm mục đích riêng.
Nhưng chuyện mà Mạn Viên Hân đã quyết thì cũng khó lòng thay đổi nên cô đã ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh, rồi nói:
“Em không thể chờ thêm.
Ba năm xa con là quá đủ rồi.
Em muốn biết Diệp Lâm có phải là tiểu Hàn hay không nên càng phải tiếp tục ở bên cạnh Diệp Ngôn, làm tình nhân của anh ta, đến khi nào em biết được tung tích của tiểu Hàn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.”
Bấy giờ, nét mặt của người đàn ông cũng đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
Anh ngồi dậy nhìn cô, lạnh lùng hỏi:
“Em không tin tưởng tôi sẽ giải quyết được vấn đề của em?”
“Nếu được thì vấn đề đã không kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Diệp gia, thật sự không dễ đối phó.”
Giọng nói của cô cũng đã trở nên lạnh nhạt, khiến bầu không khí giữa cả hai dần trở nên căng thẳng.
Bấy giờ, trên khuôn miệng của người đàn ông chợt xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo, rồi anh lặng thinh rời khỏi giường ngủ.
Anh vào phòng tắm mặc lại bộ quần áo đã được hong khô trước đó, sau đó rời đi mà không để lại thêm cho cô bất cứ một lời nói nào nữa.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy dần khuất khỏi tầm mắt mà trong lòng Mạn Viên Hân chợt hụt hẫng vô cùng.
Cô biết nói như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nhưng chỉ có cách đó mới khiến anh không còn bận lòng vì chuyện của cô nữa.
Không ai hiểu rõ Diệp gia bằng cô.
Những ân oán cá nhân đó càng không hề liên quan đến anh, bấy nhiêu hi sinh của anh trong suốt thời gian qua đã quá đủ để dừng lại tất cả.
Đêm tương phùng, vui vẻ trong chốc lát rồi vội vàng kết thúc bằng giọt nước mắt của người ở lại.
Kẻ ra đi cũng nặng lòng kể không xiết.
Chỉ có màn đêm vẫn lặng lẽ trôi qua cùng những ưu sầu không ai hiểu thấu.
Đến rồi đi, yêu nhau, xa nhau rồi lại nhớ.
Chẳng biết đến bao giờ hạnh phúc mới mỉm cười với họ?
- ---------------
Sáng hôm sau…
*Reng reng reng…
*Reng reng reng…
Trong phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại của Mạn Viên Hân không ngừng vang lên inh ỏi, nhưng mãi đến một lúc lâu sau người phụ nữ ấy mới gượng người ngồi dậy trong trạng thái mệt mỏi, không chút tinh thần do cơn sốt đã hành hạ suốt đêm qua.
Cô ngồi tựa lưng vào thành đầu giường, rồi mới cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang reo trên đầu tủ gần đó giơ lên xem là ai gọi tới.
Sau đó, đôi mắt mệt mỏi liền hiện lên sự chán ghét vô cùng khi nhìn thấy cái tên Diệp Ngôn gọi tới.
Dù vậy, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nghe máy:
“A lô!”
[Viên Hân, em đang ở đâu đấy? Hơn tám giờ rồi mà vẫn chưa tới công ty, có phải đang trốn anh không?]
Mạn Viên Hân lười biếng nhìn lên đồng hồ, thấy đúng thật đã hơn tám giờ như lời Diệp Ngôn vừa nói thì mới trả lời:
“Sao phải trốn anh chứ? Chẳng qua em thấy trong người không được khỏe cho lắm nên nghỉ việc một hôm thôi.”
Nghe nói cô không khỏe, phía bên kia liền truyền tới giọng nói lo lắng:
[Em không khỏe sao không gọi cho anh biết, để anh đến chăm sóc em?]
“Thì em vừa bị cuộc điện thoại của anh gọi dậy đây.
Nhưng anh đừng lo, em có người nhà chăm sóc rồi.
Sẵn anh gọi, vậy cho em xin nghỉ phép một hôm luôn nha! Nếu không có việc gì nữa thì em tắt máy đây, mai gặp lại anh sau.”
Nói xong, Mạn Viên Hân liền tắt máy.
Cô đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, sau đó vẫn mệt mỏi ngồi đó thêm một lúc nữa thì mới lếch tấm thân yếu ớt, mệt mỏi xuống giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạn Viên Hân mới tìm xuống phòng bếp định nấu chút cháo ăn tạm rồi uống thuốc.
Nhưng khi cô vừa ra khỏi phòng thì cửa nhà cũng đột ngột bị ai đó mở ra, khiến cô bất giác giật mình, lúc đưa mắt nhìn xem là ai thì lại bị bất ngờ khi thấy người đàn ông tùy ý đó không hề xa lạ.
“Sao anh lại tới đây?”
Dường như nam nhân đó không hề đặt câu hỏi của Mạn Viên Hân trong lỗ tai, nên cứ vậy mà mang theo vài túi đồ lớn bé đủ thứ lướt qua cô, thẳng bước đi vào phòng bếp, mặc cho cô ấy ngơ ngác nhìn theo.
Sau đó vài giây, Mạn Viên Hân mới mang nét mặt khó hiểu đi theo anh ta, thì lúc này chỉ thấy anh đang mang tạp dề vào người, hình như chuẩn bị nấu nướng gì đó, mà không hề tôn trọng đến người chủ nhà như cô.
Thấy anh ta cứ làm mặt lạnh, còn ngó lơ mình nên Mạn Viên Hân cũng không hỏi gì thêm.
Cô bất mãn bỏ ra phòng khách ngồi xem tivi, để ai kia muốn làm gì thì làm.
****************.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...