Tình Nhân Nguyện Ý Nghiệt Duyên Đứt Đoạn


“Ưm…a…không, anh chậm lại…”
Không chỉ Mạn Viên Hân mà tấm kính cường lực trong phòng tắm cũng đang chịu đựng từng đợt “tấn công” đâm xuyên liên hoàn của người đang ông mang trong mình tinh lực dồi dào.
Đến khi thân thể anh chợt rùng mình một cái, động tác chậm lại một nhịp đó là khi màn pháo hoa đầu tiên đã được xuất trận, bơi lội trong hang động nhỏ tìm tới bạn tình kết tạo tinh hoa.
Bấy giờ, người phụ nữ cũng tạm thời được nghỉ ngơi vài giây.

Nhưng hiện thực lại vả cho cô một phát ngã ngửa, khi cái thứ dị vật to lớn kia vừa lui ra một bước thì cơ thể của cô lại bị người đàn ông xoay lại, anh ấn đầu cô xuống thấp, sau đó nâng hông lên cao để hai chân đứng thẳng, rồi lập tức đưa anh bạn sung sức kia bước vào hiệp hai.
“A…Vương Chính Phàm, em còn chưa kịp lấy lại sức mà?”
Cô bất mãn hét lên, khi đó người đàn ông lại ra sức đâm mạnh một cái, trên đôi môi mỏng bạc tình đang hiện lên nụ cười kiêu ngạo.
“Đã nhận ra tôi là ai rồi à?”
“Nhận ra rồi…nhận ra rồi mà…A…anh nhẹ một chút đi được không?”
“Như này vẫn còn nhẹ.”
Người đàn ông điềm nhiên đáp, làm cô tức nghẹn cả họng.
Hai tay cô bây giờ phải chạm vào tấm kính để làm điểm trụ, cái đầu nhỏ vừa ngóc lên định đứng thẳng dậy nhưng lại bị nam nhân bá đạo kia ấn xuống.
“Em đứng lên là gãy ngay đấy.”
“Gãy? Gãy cái gì cơ?”
Mạn Viên Hân vừa thở dốc, vừa chau mày thắc mắc.

Trong khi đó Vương Chính Phàm lại đang cười tà mị, hiên ngang đáp:
“Gãy thằng nhỏ của tôi.


Nó hỏng rồi lấy đâu ra cho em dùng?”
“Ờ thì…Nhưng anh có thể nhẹ hơn không? Tư thế này…sâu quá…a…”
Lưỡng lự rồi suy tính, xong lại nỉ non năn nỉ.

Mạn Viên Hân thế này thì còn gì tôn nghiêm cao quý nữa.

Nhưng đối với Vương Chính Phàm, đã là hình phạt thì phải phạt cho thật mãn nguyện mới thôi, chưa tới sao phải nới?
Nghĩ gì làm đó, mặc cho nữ nhân kia có nói gì thì anh vẫn đưa con cự long háo chiến của mình đâm liên hoàn vào miệng thỏ ngọc ướt át, tràn lan thủy dịch.
“A…Vương Chính Phàm, em bảo anh nhẹ hơn mà…”
Vừa nói, cô nàng lại vừa muốn đứng thẳng lên, nhưng lại bị người đàn ông ấn ngược trở xuống.
“Đây là hình phạt, nhẹ nhàng em không sợ thì buộc lòng phải mạnh.

Mạn Viên Hân, em nghe rõ chưa?”
Nói xong, lần này anh ta đã toại lòng cho cô được ngẩng mặt lên, nhưng với cái kiểu dáng tiếp theo thì càng đáng sợ hơn nữa.
Anh nắm hai tay cô gái kéo ra phía sau, dùng đó làm trọng lực để đưa đẩy, cố định thân thể ngọc ngà ấy hơn, để anh có điểm kéo mà đâm sâu hơn nữa.
“A…không được không được, thế này không được… Sâu…sâu quá…Phàm à, đổi dáng khác được không anh ơi?”
“Tôi thích tư thế này.

Nhìn xem, đôi thỏ ngọc của em đang đong đưa giữa không trung thế kia, xem ra một năm qua không bị xoa nắn nên trông nó căng tròn, nảy nở hơn hẳn.”
“Vương Chính Phàm, anh biến thái quá rồi đấy!”
“Ai bảo tôi ôn nhu em không chịu ngoan, cứ sơ hở là chạy đi mất.

Tôi nói rồi, mạng của em là do tôi cứu, thân thể của em cũng do tôi săn sóc, nên em chỉ được là của tôi.

Em hư, tôi sẽ phạt, đến khi nào em chịu ngoan thì thôi.”
“A…đau mà…”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại đâm mạnh một cái khiến Mạn Viên Hân hét lên.

Cô siết chặt nắm đấm, gồng mình hứng chịu từng chút cái cảm giác bị chọc sâu đến tận đáy mê cung, quả nhiên là thốn tới tận tâm can.
Ngoài tiếng nước, bấy giờ còn xuất hiện những âm thanh nhạy cảm từ nơi giao thoa của hai thân xác nóng bỏng.
“A…ưm…em…em không chịu được…”
Giọng nói, tiếng rên kiều suyễn là tác động thứ ba tồn tại lúc này, nhưng dù cô có nói gì thì người đàn ông đó vẫn ngông cuồng tác oai tác oái, không chịu nhún nhường.
Nếu đâm nhau thế này mà chết, chắc Mạn Viên Hân đã chết trên dưới ngàn lần dưới con thú hung mãnh của anh.
"Á…ưm…
Sau thêm vài chục lần tấn công, Mạn Viên Hân chợt thốt lên những âm từ không khỏi đỏ mặt khi nghe.


Cơ thể của cô cũng đang căng lên, từng thớ thịt đang co giật rất nhẹ, đó là khi cao trào lại đạt đến đỉnh giới, vừa hay đó cũng là lúc tinh hoa của người đàn ông gieo lần hai vào người cô gái.
Bấy giờ, Vương Chính Phàm mới chịu lui binh.

Nhưng vật nam tính to lớn bên dưới vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Trong khi đó, Mạn Viên Hân đã mệt lả người, đứng tựa vào tấm kính để thở lấy sức.
Nhưng chưa được mấy giây, người đàn ông lại bước tới khiến cô không khỏi hoảng sợ, vội đưa tay ra phía trước che chắn, vừa lắc đầu, vừa nói:
“Đừng, anh đừng tới nữa, em mệt lắm rồi.”
Thấy cô gái của mình đã sợ thật sự, Vương Chính Phàm liền cong môi cười đắc chí, nhưng anh vẫn bước tới, chống tay lên tấm kính, ngang vai cô gái.

Anh mắt tuyệt nhiên tà mị cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của Mạn Viên Hân, ngạo nghễ cất lời:
“Tỉnh rượu chưa?”
“…” Gật gật đầu, cô nàng vẫn đang điều chỉnh lại hơi thở và nhịp tim bấn loạn của mình.
Vương Chính Phàm lại tiếp tục hỏi:
“Lúc nãy bảo rằng, ai động vào em sẽ bị chồng em lột da rồi giết chết các thứ.

Vậy tôi “thịt” em xong rồi, còn chồng em đâu?”
“Chồng em chính là cái tên khốn nạn vừa “thịt” em không kịp thở.”
Đến câu hỏi này thì Mạn Viên Hân đã lấy hết can đảm ra, hậm hực chỉ thẳng vào mặt nam nhân bá đạo đối diện mà dõng dạc trả lời, làm ai đó bật cười.
“Thế đã sợ chồng em chưa? Có chịu ngoan ngoãn nghe lời chưa?”
Lúc này, Mạn Viên Hân vẫn còn rất ấm ức.

Cô tròn mắt nhìn anh một lúc sau mới bất lực gật đầu một cái, ba giây sau liền lém lỉnh nói:
“Nhưng chả biết chồng em có yêu em hay không thì nghe lời sao đây ta?”
“Không yêu cũng phải nghe, buộc nghe.


Em rõ chưa?”
Dụ cỡ nào, Vương Chính Phàm cũng không chịu nói yêu cô như trước nữa làm Mạn Viên Hân rất khó chịu.

Nhưng cô chỉ có thể bĩu môi, rồi cúi đầu, khẽ lèm bèm:
“Ăn” người ta không sót chỗ nào, rồi còn giở cái giọng ngông cuồng, bá đạo, đúng là đáng ghét."
“Hửm, em vừa nói gì đó Hân Hân?”
Nói xấu mà còn nói ngay trước mặt người ta, đến khi bị bắt quả tang rồi thì lại xanh mặt, lắc đầu phủ nhận lia lịa.
“Không có nói gì hết, hắt xì…”
Đúng lúc đang sợ bị cho ăn hành tiếp thì cô chợt hắt hơi một cái, sau đó còn rùng mình vì lạnh, khiến người đàn ông liền chau mày.
Anh dẹp luôn mọi chuyện sang một bên, lập tức lấy khăn tắm lớn choàng cho cả hai, rồi bế cô ra ngoài.
“Hắt xì…”
Thôi xong, này thì “ăn nhau” trong phòng tắm.

Người con gái đáng thương ấy bị ăn hành đến mức đổ bệnh.
Mạn Viên Hân hắt hơi một cái thì Vương Chính Phàm lại càng nghiêm mặt, nhanh chóng lấy quần áo mặc cho cô.
Lúc này, Mạn Viên Hân đã lạnh tới phát run.

Cô được anh mặc quần áo cho xong thì liền lấy chăn quấn quanh cả người, ngồi co ro ôm gối nhưng vẫn run.
“Hắt xì…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui