Như đã hẹn trước, tối hôm đó Vương Chính Phàm về nhà rất sớm, nhưng khi anh mở cửa bước vào trong thì căn nhà lại chẳng có lấy một ánh đèn.
*Tách...
Đang trong cơn hoang mang anh chợt nghe thấy âm thanh bật lửa, khi bước đến phòng khách Vương Chính Phàm mới nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt lung linh từ những ngọn nến, có lẽ vừa được Mạn Viên Hân thắp sáng.
Cô ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, có hoa, có nến, có cả rượu vang.
Trong không gian huyền dịu hiện tại, anh đã nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của người con gái ấy.
"Sao anh còn đứng đó? Không muốn qua ngồi cạnh em à?"
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng vang lên, đến khi Vương Chính Phàm tới ngồi cạnh cô rồi anh mới biết Mạn Viên Hân đã uống rượu từ trước nên đã khẽ chau mày:
"Tiệc còn chưa bắt đầu sao em đã uống say rồi?"
Mạn Viên Hân không vội trả lời mà lại ôm lấy cánh tay của người đàn ông mình yêu, tựa đầu vào bờ vai vững chãi ấy, rồi mới nói:
"Ai kêu anh về muộn, em chờ anh từ chiều giờ lâu lắm rồi nên nhâm nhi trước một ít."
Nhìn cô như vậy Vương Chính Phàm lại càng cau chặt mày hơn.
Anh nắm tay cô đặt lên môi mình, hôn nhẹ một cái sau đó mới cất lời quan tâm:
"Nói anh nghe, có phải em có tâm sự gì đúng không? Hay em đã nhớ ra chuyện gì rồi mà giấu anh?"
Những lúc anh yêu thương, quan tâm cô hết lòng thế này, Mạn Viên Hân lại càng thêm chạnh lòng.
Đôi mắt long lanh đã sớm đỏ hoe, ngấn lệ, nhưng lại bị đè nén trở xuống.
Cô lắc đầu thay cho câu trả lời, rồi vòng tay ôm lấy người đàn ông ấy, để khuôn mặt đang chịu đựng dằn xé tựa vào vòm ngực ấm áp của anh, cố nặn ra nụ cười trên môi, cô nói:
"Tại bình thường anh không cho em uống rượu, nên hôm nay nhân cơ hội này em muốn tự chuốc say bản thân trước để có thể làm ra những gì mình muốn."
"Thế em muốn gì sao không nói với anh? Hà tất phải uống rượu?"
Lúc này, Mạn Viên Hân mới ngồi thẳng dậy ngay ngắn, cô đặt hai tay lên vai anh, dùng đôi mắt tà mị đã ngà ngà say nhìn nam nhân trong lòng mình, cười cười rồi nói:
"Em muốn "ăn" thịt."
"Ăn thịt?"
Vương Chính Phàm chau mày.
Mạn Viên Hân lại nhanh nhẹn tiếp lời:
"Đúng vậy, em muốn ăn thịt một người đàn ông.
Đố anh biết là ai?"
Khi đã hiểu rõ ý cô, Vương Chính Phàm chỉ biết lắc đầu, rồi cười.
Anh đưa tay ôm eo cô gái, vẫn với ánh mắt nuông chiều anh nhìn cô, khẽ nói:
"Em say rồi, để anh đi pha trà giải rượu cho em nếu không lát nữa sẽ đau đầu."
Mạn Viên Hân lại lắc đầu, cô vẫn nhìn anh như thế, nhưng sau đó đã chủ động tiến tới, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy.
Hành động đột ngột của cô khiến anh rất bất ngờ, nhưng chỉ thoáng qua vài giây đã bắt đầu hòa nhịp cùng cô.
Đôi tay anh vẫn yên vị nơi vòng eo thon thả, lần này Mạn Viên Hân đang ôm lấy cổ của anh, nhiệt huyết truyền tới nụ hôn mạnh bạo.
Cô gặm lấy môi dưới của anh như đang thưởng thức một viên kẹo mát lạnh, đến khi chán rồi thì đưa lưỡi vào trong khoang miệng người ấy, cùng anh chơi trò nhào nắn, quyến luyến tung hoành khắp mọi nơi trong cơ hàm chật hẹp.
Mỗi một giây trôi qua nụ hôn càng tăng thêm nhiệt huyết.
Thậm chí người đàn ông ấy còn bị cô gái đẩy ngã, nằm xuống sofa để cô trong tư thế úp-ngửa với anh.
Hai thân thể vẫn còn bị ràng buộc bởi lớp quần áo, nhưng ai cũng nhận ra rằng nhiệt độ hiện tại đang tăng dần.
Mạn Viên Hân quỳ gối dưới mặt nệm sofa, ưỡn người về phía trước để tặng cho anh những nụ hôn nóng bỏng chưa từng có.
Thân hình mảnh khảnh cong thành hình chữ S thật khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải thèm khát.
Đôi tay anh vuốt ve từ vòng eo nuột nà rồi tìm đến tận vòng ba đẩy đà, căng tròn như quả bóng bay.
Đêm hôm nay Mạn Viên Hân thật quyến rũ trong chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, tôn lên vóc dáng chuẩn mực của một nàng mỹ nữ.
Những hành động ái muội của cô làm tim anh không ngừng xao xuyến.
Giữa ánh nến mờ nhạt trong phòng khách, trên chiếc sofa chật hẹp, họ đang từng bước tiến vào cuộc vui chơi trên thể xác.
Khi những âm thanh ướt át từ miệng lưỡi vang lên là khi nụ hôn nồng nhiệt ấy vẫn còn diễn ra, nhưng Mạn Viên Hân đã nhanh chóng tiến hành thoát y cho bạn tình.
Từng cúc áo sơ mi của anh đang được cô cởi bỏ, để cơ ngực tráng kiện phô bày giữa không gian, để bàn tay ngọc ngà có thể chạm vào, mơn trớn tìm đến đỉnh đồi nhỏ nhắn của anh.
Bàn tay ấy như mang theo dòng tĩnh điện, cứ chạm đến da thịt nơi nào là thân nhiệt anh lại nóng ran đến đấy.
Ngọn lửa của dục vọng đã tìm thấy mồi nhử và đang dần dần được thắp cháy.
Lúc đó, tay anh nào chịu yên phận.
Lướt qua vòng ba rồi, những ngón tay ma mị trượt dài xuống cặp đùi thon thả, xuyên qua chân váy với mục đích thăm dò những bộ phận nhạy cảm của một người phụ nữ.
Khi dưỡng khí sinh tồn đang sắp cạn kiệt thì Mạn Viên Hân mới chịu kết thúc nụ hôn, mọi hành động càn quấy cũng đồng thời dừng lại.
Hai ánh mắt thâm tình chỉ lấy đối phương là trọng tâm chủ yếu, đến khi giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên mới phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vốn có.
"Anh có muốn nhận phần thưởng này hay không?"
"Đương nhiên là có."
Vương Chính Phàm trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Còn chưa dừng lại mấy giây thì anh đã đặt tay ra sau gáy của Mạn Viên Hân, nhẹ nhàng kéo cô xuống để anh tiếp tục nụ hôn vừa bị dang dở.
Hương vị ngọt ngào, cùng mùi rượu thoang thoảng bên cánh mùi, dù anh không uống nhưng vẫn bị say.
Say mê bởi những gì Mạn Viên Hân đã mang đến.
Cô trao cho anh sự ngọt ngào trên đầu môi, cảm giác tuyệt vời của một tình yêu hạnh phúc và anh sẽ nhớ mãi đêm nay.
Đêm ngọt ngào của chúng ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...