Tình Nhân Ngàn Năm

Sáng hôm nay, bàn ăn hiện tại cũng chỉ còn bốn người, gồm Luân Hoa và ba người còn lại. A Tam vốn bởi vì công việc nên đêm qua cũng không có về nhà, mà lúc nãy, trùng hợp thời điểm Luân Hoa vừa xuống phòng khách thì đã thấy A Nhị kéo theo Họa Thư chạy đi.

Anh nhìn qua mọi người đang thở dài nhẹ nhõm, lại nhìn đến ngoài cửa chỉ mới đây đã không thấy hai người kia liền cảm thấy có chút kì quái, nhưng rất nhanh liền biến mất, cũng không hỏi thêm, cư như vậy đi qua phòng ăn.

Mà hôm nay, vốn tưởng chỉ có bốn người bọn họ, thì hiện tại lại xuất hiện thêm một người. Ba người A Nhất, A Tứ cùng A Ngũ vừa thấy người kia liền vui vẻ chào hỏi_”A Hạo, sáng tốt”

Nhưng đáp lại sự nhiệt tình thì vẻ mặt A Hạo hôm nay lại đặt biệt xấu_”Không tốt chút nào”

“Làm sao?”_A Nhất ngồi phía bên trái của Luân Hoa, vẻ mặt háo hức chờ người hầu mang thức ăn đến_”Tiểu An lại phá phách gì rồi à?”

“Không, tôi nghĩ Họa Thư bị thương. Nhưng cũng không phải là tôi thấy, là nhóc An nói qua”_A Hạo dùng vẻ mặt bất hảo của mình, kéo ghế ghế từ cuối dãy bàn, lôi đến đầu bên kia, ngay bên cạnh Luân Hoa mà ngồi vào_”Anh Luân a, anh gọi cô ấy về lại đi, tôi muốn xem Họa gia có thể tự phục hồi được hay không”

“…”_Luân Hoa đối với yêu cầu bất ngờ này chỉ yên lặng, tay đang vươn ra định lấy thức ăn cũng dừng lại, thu trở về_[Đúng vậy. Họa Thư là xác chết biết đi, không phải như người thường vấp té thì tự kéo ra, làm lành vết thương, theo khái niệm bình thường nếu đã gọi là xác chết thì sẽ bị thối rữa, nhưng trước mặt của bọn họ lại là một xác chết ngay cả vết khâu cũng không thấy thì quả thực dựa vào mong muốn của A Hạo liền có thể lý giải vài điều. Chỉ là…]

”Không được”_Trước sự chờ mong của sáu con người cùng đồng lòng nhìn về phía mình, Luân Hoa chỉ thả lại hai chữ, sau đó vẫn bình thản ăn tiếp phần của mình, chỉ là trong tâm đang hiện lên dấu hỏi lơ lửng về sự từ chối của chính mình

Mọi người đều cùng nhau ngạc nhiên về đáp án bất ngờ kia, nhưng cũng không dám biểu lộ nhiều, chỉ có A Hạo dường như vẫn chưa chấp nhận, mày cũng chau chặt lại_”Luân Hoa, anh tại sao lại chấp nhận cho Họa Thư vào Luân gia? Nhưng sao đó vẫn duy trì khoảng cách như vậy? Người đó trông như làm mọi thứ đều như lẽ phải, nhưng em không tin!”


“Anh không rõ, cảm giác quen thuộc cũng không có, chỉ đơn giản lúc cô ấy nói muốn làm điều gì, anh lại không nghĩ nhiều, cũng như điều hiển nhiên”

“....”_A Hạo vẻ mặt lặng thinh không cảm xúc trước đáp án quá mức mập mờ, nghĩ đâu cũng được của Luân Hoa, kiềm không được thở dài_”Em không biết….”_sao đó mắt bỗng dưng sáng rỡ_”Em sẽ sang Luân gia điều tra”

Nói xong cũng không chờ sự đồng ý từ Luân Hoa, liền vội vàng rời đi, bên này bốn người bọn họ lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Luân Hoa, lão ngũ nhịn không được, e dè hỏi_”Cô ấy thật sự không nguy hiểm sao?”

“Ta không biết”_Luân Hoa nhớ lại đêm đó, mở mắt đã thấy Họa Thư đứng đầu giường, chằm chằm nhìn mình, tay cũng buông nĩa, rời đi.

Có một ngày, lão tam sau khi nhận người qua từ lão nhị, cố gắng đưa mắt tìm kiếm đàn anh nhưng người đâu chẳng thấy, cũng chỉ thấy Họa Thư đứng yên ở đó nhìn anh liền cảm thấy có chút cứng nhắc, đưa mắt nhìn qua đánh giá xung quanh, cũng may không có đàn em nào thấy sự khó xử của lão tam nhà bọn hắn.

Lão tam gãi đầu, bước đến, quyết định giơ tay ra_”Tôi là Hoàng lão tam, tên là Hoàng Nhã, mọi người hay gọi là lão tam”

Họa Thư nghiêng đầu nhìn, hạ mắt nhìn xuống bàn tay giơ ra giữa không trung của lão tam, sau đó thật lâu, lão tam nghĩ muốn thu tay thì lại thấy cô ngắt ngứ đưa lên, cảm giác lạnh lẽo lúc chỉ vừa mới tiếp xúc nhẹ qua liền khiến Hoàng Nhã nhịn không được rùng mình. Mà Họa Thư dường như cảm nhận được, mắt vẫn luôn nhìn người trước mặt, tay lại chậm chạp thu về.

Hoàng Nhã biết mình vừa không đúng, liền gãi đầu cười_”A, tôi nghe nói hôm qua, cô ở chỗ anh hai bị thương, hôm nay ổn không?”


“….Không sao, đã lành”

Lão tam chớp chớp mắt, bỗng dưng bật cười_”Tốt tốt, hôm nay chúng ta cũng không cần động nhiều, hiện tại có thể đi rồi”

Lần này đi, cũng chỉ có năm người, thêm hai người bọn họ liền thành bảy người, hai chiếc mô tô cùng một chiếc GMC Canyon tải cỡ vừa. Họa Thư nhìn một chút, bên trong xe vốn vừa chỗ cho năm người nhưng cuối cùng cô lại quyết định ngồi ở phần chứa đồ phía sau, lưng tựa vào vách xe, ngơ ngẩng nhìn cảnh vật chạy ngược ra phía trước. 

Đám người bọn họ dừng chân ở một tòa nhà cũ kĩ. Trong lúc mọi người nhanh chóng kéo qua đồ đạt của mình, Họa Thư lại âm thầm đánh giá xung quanh, chậm chạp đi xuống xe, không nhanh không chậm bắt lấy tay của lão tam. Lão tam tay bị nắm cũng không ảnh hưởng, nhưng cái lạnh thấu xương mà Họa Thư mang lại lại khiến Hoàng Nhã không những giật mình mà tâm cũng cảm thấy sợ hãi bùng dậy_”Sao vậy”

Họa Thư vẫn không buông tay, chậm chạp nói ra_”Đừng vào”

Lão Tam nhướn mày_”Không sao đâu, nhìn nơi này cũ kĩ nhưng rất tốt, vài ngày trước đều đã cử người đến xem xét cẩn thận. Mau vào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu”_nói rồi Lão Tam vui vẻ quay sang cười nói với một đàn em, nhận vào tay một hộp da màu đen hình chữ nhật. Sau đó đưa đến trước mặt Họa Thư, mỉm cười_”Của cô”

Họa Thư chớp mắt đồng tử luôn mở to của cô bỗng dưng thu hẹp như người thường, rất nhanh liền trở lại đôi mắt của người chết, tay đang nắm cánh tay của Lão Tam cũng buông ra, nhận qua hộp da kia, ôm vào người, đi theo bọn họ lên tầng năm của tòa nhà hơn mười tầng lầu này. Lầu bốn có hai người, lầu năm gồm Họa Thư cùng Lão Tam, bên ngoài một người canh cửa, lầu sáu lại có thêm hai người, đều chia ra phòng khác nhau nhưng Họa Thư lại không muốn rời đi cho nên ở tầng năm liền thành ba người.

Cô đứng yên, một bên chăm chú nhìn họ mở ra cặp đen kia, bắt đầu lắp ráp thứ gì đó_”Nó là gì?”


“Súng ngắm, sản phẩm mới, vừa hay đúng dịp để mang ra thử”

Họa Thư quay đầu sang phòng bên cạnh, rồi lại trở lại nhìn Lão Tam vẫn đang hì hục lắp cả hai cây_”Họa Thư, cô có từng sử dụng sung chưa?”

“Ta nghĩ…đã từng”

“Vậy là tốt, qua đây, hướng đến cửa sổ đối diện chúng ta, sau đó tôi sẽ giúp cô kiểm tra lại”

“….cậu làm đi”

Lão Tam ngẩng đầu nhìn Họa Thư đã quay mặt đi nhìn hướng khác, lại quay đầu nhìn tòa nhà đối diện mình, thở dài_”Cũng được, chỉ cần ở yên trong phòng”

“Tôi sẽ không đi”

“Ừm, à, nhân tiện cũng có vài chuyện tôi khác thắc mắc”_Lão Tam bắt đầu chỉnh lại tiêu cự, cẩn thận mang ra sung ngắn giắt vào bên người_”Thứ màu đen quẩn quanh người cô, nó thật ra là gì?”

“Tò..mò sao?”

Lão Tam ngẩng đầu nhìn người, sau đó nghiêng người vào cổ áo nói nhỏ_”Đã tới”_sau đó rướn người, mở lên cửa sổ, gió liền ập vào khiến cho hai tấm màn khẽ lay động, quay lại mỉm cười với Họa Thư_”Đúng vậy, tò mò một….”


Sự việc xảy ra rất nhanh, Lão Tam chưa kịp hoàn thành câu nói bởi thời điểm đó Họa Thư đã tháo kính ra, để lộ đôi mắt như người thường khiến cho Hoàng Nhã nghĩ có phải hay không nhìn lầm, nhưng một giây sau, cô bỗng nhiên lại lướt tới gần, tốc độ rất nhanh, một tay đẩy đầu của lão tam ra xa, tay kia giơ ra theo chuyển động của đầu lão tam

“Hự”_lão tam bị té ngã, nhưng tay lại vươn lên ôm lấy xương sườn, ánh mắt kinh ngạc nhìn Họa Thư một bàn tay đã xuyên một lỗ tròn, lại thấy cô cúi đầu, anh cũng nhìn theo liền thấy mảng hông của cô bắt đầu thấm máu, chưa kịp định thần, ngoài cửa lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề nhưng lại rất nhanh, Hoàng Nhã vẻ mặt kinh dị quay lại nhìn Họa Thư_”Họa Thư, mau chạy”

Họa Thư hạ mắt nhìn Hoàng Nhã ôm tay ôm bên xương sườn, đang cố gắng ngồi dậy nhưng cô lại nhanh hơn, đồng tử trở lại giãn nở cực đại, tiến đến, một tay bắt lấy cổ của Hoàng Ngã kéo lên, trong lúc lão tam còn đang trợn mắt vì khó thở, nhưng mặc nhiên lại không dùng tay cố gỡ tay của Họa Thư ra, anh chau mày khó hiểu, rồi lại nhìn thấy thứ khí đen kia đang từ từ di chuyển. Lúc nó đến gần, thật gần, anh cảm thấy cổ mình có thứ gì đó bén nhọn cứa vào, có thứ gì đó chảy ra, Họa Thư vẫn ánh mắt vô hồn nhìn anh.

Việc diễn ra chỉ trong không quá một phút, lúc đám người kia xông vào, Hoàng Hoắc đã mở tỏ đôi mắt với đôi con ngươi đen đặc của mình, bên dưới là hai vòng ma pháp xanh dương cùng đỏ, giọng nói âm tì vang lên_”Chết tiệc, tên này….khặc khặc….chỉ để tạo khiên….a….hắn có thể giết người chỉ bằng suy nghĩ a….nhưng tên chết tiệc này lại phong ấn nó….Họa Thư, mở nó ra….ta đói….khặc khặc”

“Hoàng Nhã, tạo khiên cho ta”_đám người kia đạp cửa giơ lên hàng loạt súng bắt đầu xả đạn

“H…Hoa…Họa…Thư!!”_Hoàng Nhã lúc này là đám khí đi chiếm lấy, đứng phía sau cô tạo khiên. Họa Thư lúc này đôi mắt tràn ngập tơ máu, đôi mắt màu tím nhạt cũng chuyển sẫm, lướt đến, vươn tay như một con dao sắt bén đâm xuyên cổ họng từng người một, mắt đột nhiên linh động đảo một vòng. Cảm nhận được tiếng bước chân ngày một đông khi vừa nãy đã có người kịp kêu_”Mau cứu viện”_trước khi chết

Không khí của cả tòa nhà cũ bỗng nhiên xuống thấp đến đáng sợ, mà hiện tại, Họa Thư cũng đã lùi lại đứng chắn trước mặt Hoàng Nhã

‘Chết tiệt Họa Thư, bọn chúng bắn sau lưng ta’

Họa Thư cũng không mở miệng, nhưng giọng nói âm tì của cô lại một lần nữa vang lên_”Bảo hộ chính ngươi, Hoàng Nhã”_cô cũng không tấn công, thờ ơ nhìn đám người bởi cơn rùng mình ớn lạnh, cảm thấy có một hơi thở nào khác đang kề cận cạnh bên, lúc bọn chúng sơ ý nhìn qua, cái mồm lớn tanh tưởi đầy máu của những thi bản ngoạm lấy mặt chúng, mà bên dưới bụng của vài người, cũng là đôi bàn tay xương xẩu với những mảnh thịt đen kịt rời rạt rơi ra đang cố xé toạt nạn nhân của chúng

Cô yên lặng đứng nhìn sự phản khán yếu ớt của đám người vốn đến để thủ tiêu bọn họ, lại ngữa đầu nhìn lên, hạ mắt nhìn xuống, lúc trở lại đám người kia đã thấy đám thi đang chậm chạp gom lại mấy mẫu xương, vài mẫu thịt vụn hay nội tạng rơi rớt, ánh mắt đồng loạt thèm thuồng nhìn về phía Họa Thư, khằng khặc cười rồi lắc lư rời đi. Gió nổi lên, Họa Thư cứng nhắc quay đầu nhìn, ở cửa phòng đối diện, ống nhòm cũng chưa từng biến mất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui