Suy nghĩ một vài chuyện, trong lúc vô thức Tạ U U đã ngồi ngẩn ra trên giường.Dưới ánh trăng, da thịt trơn nhẵn trắng mịn của cô gái như thể sáng lên, những vết hôn trải dài khắp nơi như thể điểm xuyết thêm phần ướt át.
Những vết hôn ở gần nơi tư mật kia đều có màu đỏ tươi hoặc tím bầm, có thể tưởng tượng được Thẩm Phi Bạch đã day dưa lưu luyến đến độ nào.Một đêm này, Tạ U U hệt như chẳng hề lẩn trốn khỏi móng vuốt của anh nổi.Gần đây tần suất cô ngẩn người không ít, cô đắm chìm trong thế giới của mình, trong đầu không suy nghĩ đến gì hết, cứ để đại não trống rỗng như thế, hoặc phải nói là do cô quá cô đơn.Ngoại trừ Vương Tuyền, cô gần như không có bất kỳ một người bạn nào, rất hiếm khi có thể tỏ lòng cùng ai.Thẩm Phi Bạch phát hiện, hình như cô đã có dáng vẻ tâm sự nặng nề này từ rất lâu rồi.Anh ngồi bên mép giường trầm ngâm như đang có điều suy nghĩ, theo lý mà nói, ở cái độ tuổi này cô hẳn nên vô lo vô nghĩ mới phải.
Tuổi cô vẫn còn nhỏ, cho dù có làm sai chuyện gì cũng sẽ có lý do để tha thứ, sẽ không có gì nặng nề đến mức bị đay nghiến cả.Giống như sự đối đãi của anh dành cho cô lúc này vậy, luôn đủ chiều chuộng lẫn khoan dung.
Nói cho cùng thì anh lớn hơn cô nhiều tuổi như thế, cô ở trước mặt anh cũng chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, anh không đến mức phải so đo với cô."Đang nghĩ gì thế?"Giọng nói đàn ông như sát bên tai, chất giọng trầm thấp lại ấm áp, khoảng cách rất gần nhưng cũng chẳng chạm vào cô.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh như quẩn quanh bốn phía quanh người cô.Cô ngồi trong vòng tay to lớn của anh, một tay khác của anh còn vô tình hay cố ý chạm vào nơi tư mật của cô.Sự thân mật như có như không, thật sự khiến người ta không chịu được.Từ khi anh liên lạc với cô, tâm tính của anh cũng dần thay đổi, không còn giống như trước kia nữa.
Anh có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của cô, cho dù anh không hề nghĩ đến cô từng giây từng phút, thế nhưng khi đầu óc anh rảnh rỗi hình ảnh bé gái có đôi mắt hạnh tròn xoe ngượng ngùng mỉm cười với anh lại hiện lên.Một khi tâm tính anh thay đổi, anh cũng không thể nào trở lại như trước nữa, không thể sống không dục không cầu như một hòa thượng nữa.Tạ U U cũng không phải cô gái biết chủ động, lúc ở trên giường cũng thế, số lần cô chủ động có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cũng không ít lần anh ra ngoài ăn cơm nghe người khác kể mình được phục vụ với những kỹ thuật tốt thế nào lúc trên giường, người kia có kinh nghiệm phong phú bao nhiêu, buông thả đến độ nào.
Không giống với mấy em gái ngây thơ thanh thuần, lúc nào lên giường cũng nhút nhát thẹn thùng, cho nên đến tận bây giờ họ cũng không tìm đến mấy ả đàn bà như thế.
Nhưng anh lại cảm thấy Tạ U U thật tốt.Cô thật sự không đủ quyến rũ, nhưng đủ để anh động tình.Đôi khi cô có hơi nhút nhát, có hơi không được tự nhiên một chút cũng không sao.Tạ U U lấy lại tinh thần, cô thấy ánh mắt của người đàn ông đang quan sát mình, cô khẽ mỉm cười: "Không suy nghĩ gì cả, chỉ đang nghĩ chút chuyện công việc thôi.""Nếu đã ở nhà nghỉ ngơi thì không cần nghĩ đến chuyện công việc làm gì, dù sao cũng phải cho mình cơ hội thở chứ.
Có vấn đề gì thì về rồi giải quyết." Giọng nói của anh đầy sự quan tâm, anh lại hỏi cô công việc của cô gần đây thế nào, có phải đã gặp chuyện phiền phức gì đó không?Tạ U U lắc đầu, tất cả đều ổn cả, gần đây cô lại nhận một bộ phim, thêm ít lâu nữa sẽ bắt đầu quay.Anh ừ một tiếng, không hiểu sao anh lại nhớ đến chuyện cũ, hai năm trước sau khi Tạ U U làm xong việc, đến tìm anh lại không tìm được, cô đã nóng lòng đến mức bật khóc ngay dưới trời mưa.
Sau này thư ký Tống đã nói đến chuyện này cho anh biết, nói cô gái nhỏ kia thật đáng thương, trời mưa rất lớn, cô gái ấy đau đến mức mặt mày trắng bệch, ngồi sụp xuống khóc đến không chịu được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...