Trưởng đài truyền hình vội vàng đi tới, tập hợp mọi người để thông báo rằng thị trưởng và một số phó thị trưởng đang đốc thúc việc thiết kế đô thị tại nơi làm việc, khoảng năm, sáu giờ mới có thể đến đài truyền hình quay phỏng vấn, thị trưởng cũng khá bận rộn, ý của trưởng đài truyền hình là tất cả mọi người phải vực dậy tinh thần, không được làm chậm trễ thời gian quý báu của thị trưởng Thẩm.Toàn bộ đài truyền hình bận tối mắt tối mũi, chuẩn bị trước để cuộc phỏng vấn thị trưởng diễn ra tốt đẹp.Trưởng đài còn đặc biệt tìm gặp người dẫn chương trình đã sắp xếp sẵn để dặn dò lần nữa: “Tiểu Triệu này, bên cô chuẩn bị sao rồi, soạn hết câu hỏi cần đặt cả rồi chứ?”Triệu Lỵ rất tin tưởng vào bản thân, đáp: “Trưởng đài yên tâm, tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần rồi ạ, được sao lưu trong máy tính tôi rồi, chắc chắn không có vấn đề gì hết.”“Vậy thì tốt.
Tiểu Triệu, hôm nay trông cậy hết vào cô, nhất định không được mắc lỗi gì đâu đấy.”Nói xong, ông ta đi ngay.Chờ trưởng đài đi xa, các đồng nghiệp xúm xụm lại với nhau, nhỏ giọng bàn tán.“Tôi làm ở đài truyền hình này đã mấy năm nay mà chưa thấy ông Trương như thế lần nào, từ khi văn phòng thị trưởng gọi tới là ông ta bồn chồn suốt cả ngày, cứ sợ sẽ sơ sót trong khâu nào, sáng nay còn bắt được một cậu nhân viên mắc lỗi nên giáo huấn một trận.
Không biết hồi thị trưởng tới, ổng sẽ nịnh bợ thế nào đây.
Ông Trương giỏi nhất là nịnh nọt cấp trên mà.”Nam đồng nghiệp đáp: “Còn phải xem đối phương là ai đã chứ? Đó là thị trưởng Thẩm đấy, sao ông Trương không căng thẳng cho được?”Các đồng nghiệp nhìn nhau, trong lòng đều ngầm hiểu.Đương nhiên họ không dám nói vậy khi có trưởng đài ở đây.Nhưng khi ở riêng, nhóm đồng nghiệp sẽ lén lút nói xấu hành động nào đó của cấp trên mình.Triệu Lỵ ngồi nghe các đồng nghiệp trò chuyện, suy nghĩ cũng bắt đầu bay xa.
Không biết thị trưởng Thẩm ngoài đời sẽ là người đàn ông thế nào nhỉ? Anh có hấp dẫn như các nữ đồng nghiệp đã bàn tán không nhỉ?Nữ đồng nghiệp còn khẽ húc tay vào vai Triệu Lỵ, trêu ghẹo: “Cậu may mắn thật đó, không ngờ ông Trương lại giao một nhiệm vụ quan trọng như phỏng vấn thị trưởng cho cậu.
Nghe nói thị trưởng Thẩm và vợ anh ấy bất hòa với nhau, cậu lo mà tranh thủ cơ hội này đi nhé, biết đâu có cơ hội trở thành vợ thị trưởng thì sao.
Cậu chính là người dẫn chương trình đẹp nhất đài truyền hình và cũng là bông hoa của đài truyền hình chúng ta, ông Trương giao nhiệm vụ cho cậu là muốn lấy lòng thị trưởng còn gì?”Triệu Lỵ là cô sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp đại học, mặt mỏng nên vừa nghe vậy đã đỏ mặt.
Chưa chờ cô ấy lên tiếng thì một nữ đồng nghiệp khác đã thở dài, không kìm được tám chuyện.“Nghe nói thị trưởng Thẩm và vợ anh ấy là thanh mai trúc mã đúng không? Còn lớn lên trong cùng một khu dân cư nữa, khởi đầu rõ là tốt đẹp vậy mà sao đến họ lại kết thúc như thế nhỉ? Không biết là ai thay lòng trước nữa.”Mọi người không biết nguyên nhân thực sự dẫn đến sự không hòa thuận giữa Thẩm Phi Bạch và vợ anh, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài tin tức từ người khác.
Nhưng thích hóng hớt là bản tính của con người, nhất là khi vô cùng tò mò với một chuyện gì đó thì người ta sẽ càng ra sức phát huy trí tưởng tượng của bản thân, đoán mò đủ điều về nguyên nhân gây ra sự mâu thuẫn của hai vợ chồng.“Đàn ông đến độ tuổi ba mươi sẽ bắt đầu hướng tới quyền thế và địa vị, quan tâm đến sự nghiệp nhiều hơn nên không còn như ở độ tuổi đặt hết lòng nhiệt huyết vào tình yêu và phụ nữ nữa.
Theo như kinh nghiệm nhìn đàn ông của tôi thì thị trưởng Thẩm thuộc dạng đàn ông coi trọng sự nghiệp hơn.
Nhưng phụ nữ lại khác, phụ nữ luôn luôn cần sự chở che và bầu bạn, lúc nào cũng phải sống xoay quanh họ.”“Chà, Tiểu Ngô à, tôi thấy cái cô nói có khả năng nhất đấy.
Từ khi thị trưởng Thẩm nhậm chức, nền kinh tế của thành phố A chúng ta mấy năm nay phát triển hơn hẳn.”“Thật ra tôi cũng thông cảm với điều đó, đàn ông đến tuổi ba mươi thì nên gánh trọng trách trên vai hơn là chuyện gì cũng ưu tiên phụ nữ như thời biết yêu đương.
Nếu mợ Thẩm không chịu được đàn ông như thế thì tôi sẵn sàng thay.
Thị trưởng đẹp trai quá đi mất, tôi thích anh ấy từ lâu lắm rồi!”Nữ đồng nghiệp khác đùa: “Muốn biết loại đàn ông này khi yêu sẽ thế nào ghê, chắc chắn sẽ đặc biệt lắm đây.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi thường lão luyện, trải đời nhiều, nhất định là đã gặp vô số dạng phụ nữ rồi, đến tuổi này mà vẫn động lòng thì chắc chắn là yêu thật.”“Chị đã kết hôn rồi, đừng mơ mộng nữa, nhường cơ hội này cho mấy người trẻ trung xinh tươi bọn em đi.
Em thấy Tiểu Triệu có khả năng lắm, ai gặp cũng khen Tiểu Triệu đẹp mà.”Mấy cô đồng nghiệp thường hay đùa nhau như thế.Triệu Lỵ đỏ mặt, vội vàng chen ngang: "Mọi người đừng đùa em nữa, sao em kiểm soát được loại đàn ông như thế chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...