Tình Nhân - Ngã Cật Đường Quả


Tạ U U không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa, để mặc Thẩm Trung trừng mắt với mình.Quả thật, trong lòng cô khá sợ Thẩm Phi Bạch, tâm tư anh già vừa thâm sâu lại kín kẽ, như thể bất cứ chuyện gì cũng không thể thoát khỏi mắt anh.

Nhưng Thẩm Trung chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi, nên cô cũng lười đoán hiện tại cậu ấy có tâm sự và suy nghĩ ra sao.Bên này, thư ký Tống đã gọi điện cho Thẩm Phi Bạch.Thẩm Phi Bạch dừng xe giữa đường, anh ngồi trên ghế lái, một bàn tay đang cầm điếu thuốc hút dở nắm lấy vô lăng.Ống tay áo sơ mi trắng bị vén lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng chiếc đồng hồ.

Anh mở cửa sổ xe ra, nhả một ngụm khói ra ngoài cửa sổ.Đúng lúc thư ký Tống gọi điện tới: “Thị trưởng, cậu chủ nhỏ ở trên xe của cô Tạ.”Thẩm Phi Bạch hiếm khi sửng sốt, ánh mắt cũng hơi ngạc nhiên, giữa mày nhiều thêm đôi chút suy nghĩ sâu xa.Anh thật sự không nghĩ tới, Thẩm Trung sẽ chạy lên xe của Tạ U U.Thư ký Tống giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt, cuối cùng hỏi anh: “Thị trưởng, hay là tôi đưa cô Tống về nhà an toàn rồi lại đưa cậu chủ về nhé?”Điều nằm ngoài dự đoán của thư ký Tống là Thẩm Phi Bạch thế mà lại nhả ra một câu: “Không cần.”Lần này, đến lượt thư ký Tống sửng sốt, chỉ nghe thấy Thẩm Phi Bạch thản nhiên nói một câu ở đầu bên kia điện thoại: “Nếu nó đã muốn ở đó thì cứ để nó ở đấy đi, buổi tối không cần về ngủ nữa.”Sau khi cúp máy, thư ký Tống vẫn còn hơi mờ mịt, chuyển nguyên văn lời nói của Thẩm Phi Bạch cho Tạ U U.Một ông lão đi theo Thẩm Phi Bạch đã lâu như thư ký Tống cũng không đoán ra ý tứ trong lời của anh.


Thì Tạ U U càng không hiểu, anh cứ yên tâm giao thằng nhóc của mình cho cô như vậy à?Cô thầm thở dài trong lòng, chỉ đành để thư ký Tống lái xe về biệt thự.Hai ba con này đúng là, tính cách khác biệt nhưng lại khó chiều y như nhau.Xe lái vào biệt thự, vừa xuống xe, Thẩm Trung đã nghênh ngang đi vào trong, còn rất tò mò tham quan khắp nơi trong phòng cô.Tạ U U đặt túi xách của mình tử tế, trên đất chất đầy đủ loại túi giấy có in logo của các nhãn hiệu lớn, đều là đồ mua ở trung tâm thương mại.Sau khi thu dọn tất cả để vào phòng thay đồ xong, cô mới nhớ ra trong nhà còn có một cậu ấm cần phải hầu hạ.Giây phút này, cậu ấm vẫn đang ngồi xổm trên thảm, hứng thú bừng bừng chơi đùa với chú mèo Ragdoll của cô.Thấy cô xuống lầu, còn ném chú mèo Ragdoll trong lòng sang bên cạnh, bày ra dáng vẻ cực kỳ ghét mèo rồi hỏi một câu: “Tôi ngủ ở phòng nào?”Tạ U U đặt đồ dùng tắm rửa mới tinh lên bàn trà cho cậu ấy rồi nói: “Cậu thích ngủ phòng nào thì ngủ phòng đó.”Tất cả đồ dùng sinh hoạt cậu ấy cần dùng đều được cô chuẩn bị sẵn.

Cô ở đây hơn hai năm cũng chưa từng thuê giúp việc, cùng lắm trong nhà bẩn thỉu, lộn xộn thì mời giúp việc partime tới quét dọn một chút.

Nếu không đã có thể ném việc chăm sóc Thẩm Trung cho cô giúp việc của nhà, cả quá trình cô không cần phải nhúng tay.

Bỗng nhiên, Tạ U U có cảm giác được làm mẹ trước.

Tuy đối phương là cậu chủ của nhà họ Thẩm, nhưng có lẽ rất nhiều người đều tranh giành làm mẹ cậu nhỉ.Thẩm Trung cũng phát hiện, hình như Tạ U U thật sự không chào đón mình lắm.


Thậm chí cô thật sự không hề có ý biểu hiện trước mặt cậu ấy.Trong lòng cậu ấy ‘chậc’ một tiếng, không nói gì cả.Kỳ lạ, nếu đổi là người khác thì hẳn đã tỏ ra ân cần, săn sóc với cậu ấy rồi nhỉ? Cô còn là tình nhân được ba già bao nuôi, chẳng phải càng nên lấy lòng cậu mới phải chứ?Đám phụ nữ tiếp cận ba cậu ấy trước kia đều tìm hết mọi cách thân thiết với cậu ấy.

Nhưng Thẩm Trung rất rõ, những người này đều che giấu tâm tư.

Một khi thật sự thượng vị thì không chấp nhận được sự tồn tại của cậu ấy.

Chỉ ước gì nhanh chóng sinh thêm mấy đứa con cho ba cậu ấy, đẩy vị trí cậu ấy khỏi nhà họ Thẩm.


Cậu ấy cũng không ngốc cho nên chẳng thèm để ý tới đám phụ nữ kia.Đây cũng là lý do tại sao ba mẹ cậu rõ ràng không có tình cảm, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa chính thức tuyên bố ly hôn.Cậu ấy thật sự rất đê tiện nên Thẩm Trung không hề để ý tới đám phụ nữ lấy lòng mình kia.

Nhưng lại ở đây nghiền ngẫm tâm tư của một người phụ nữ không để ý tới mình.Hay là nói, đây là chiêu trò mới của người phụ nữ này nhỉ?Nghĩ tới mấy chuyện rắc rối này, Thẩm Trung lại bắt đầu trêu chọc chú mèo Ragdoll ở bên cạnh đang kêu meo meo, bỗng cảm thấy hơi bực bội.“Mày nói xem, ba tao thấy tao nửa đường chuồn mất, liệu có tức điên lên không? Ôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận