Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Editor: hoa hồng

Beta: THO THO

Đứng ngược ánh sáng, bạn có thể thấy, cũng chỉ có trước mặt. Mà người trước mặt Hướng Vãn này, có khuôn mặt tươi cười rực rỡ như vàng, con ngươi giống như Hắc Diệu Thạch*, bộ dạng của anh, cho tới bây giờ đều không phải là rõ ràng khắc ở trong đầu Hướng Vãn, nhưng có lúc, cũng chỉ tương tự như dấu chấm ngôi sao, cô có thể nhớ mặt của anh. Một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, bưng đĩa, anh và cô nhìn nhau, anh nhẹ nhàng mỉm cười. Cindy là một người hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tình hình như thế, lập tức chạy trốn. Còn dư lại hai người bọn họ, một giật mình, một cười khúc khích.
(*Hắc diệu thạch hay Obsidian còn gọi là đá vỏ chai; là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Theo wikipedia.)

"Anh có thể ngồi xuống không?" Anh lại hỏi một lần nữa.

"Công ty này là của anh, anh muốn ngồi thì ngồi đi!" Một lát sau, rốt cuộc Hướng Vãn hồi hồn, thản nhiên nói. Thái độ giọng nói của cô, không phải anh chưa nghĩ tới, mỉm cười ngồi ở đối diện với cô. Anh ngồi xuống, Hướng Vãn đứng dậy, bưng đĩa, chuẩn bị phải đi. Anh đã vội vàng đứng lên kéo cô, dịu dàng nói: "Hướng Vãn, em đang giận anh sao?"

Hướng Vãn xoay người lại, bình tĩnh nhìn anh: "Ninh tiên sinh, Ninh tổng, tại sao tôi phải giận ngài? Bây giờ ngài đã là cha mẹ áo cơm của tôi rồi, tôi cũng không thể đắc tội ngài được!"

Ninh Tri Nhiên cười theo, có chút uất ức nhìn cô: "Hướng Vãn, là anh sai rồi vẫn không được sao? Đừng chặn anh ngoài cửa."

Hướng Vãn lạnh nhạt cười một tiếng: "Ninh tổng, tên của tôi là Tôn Tình."

Ngụ ý của cô, sao Ninh Tri Nhiên lại không hiểu chứ? Trước khi anh tới chỗ này, cũng biết, nhìn thấy phía sau cô, bọn họ có một vạn loại tình huống có khả năng xảy ra, tốt nhất dĩ nhiên là Hướng Vãn có thể quên tất cả chuyện không vui, xấu nhất, nhưng mà cũng chỉ là mình cùng với cô, khuyên cô, mặc kệ bao lâu, anh cũng một mực chờ đợi. Nhất là lúc mới bắt đầu, Ninh Tri Nhiên cũng sẽ hỏi chính mình, rốt cuộc thích cô cái gì? Nếu nói là biểu tượng thanh sắc (trẻ trung xinh đẹp), anh thừa nhận, hấp dẫn mới ban đầu, đúng là vì phụ nữ có bề ngoài xuất sắc. Anh thích nhìn ánh mắt của cô, liền giống như một người chết chìm, ánh mắt của cô vẫn luôn tràn đầy khát vọng được cứu, ánh mắt không chịu thua như vậy, coi nhẹ tất cả, với tất cả sự vật sự việc, hình như cô cũng là vô thưởng vô phạt. Dần dần, Ninh Tri Nhiên không hỏi chính mình câu hỏi ngu xuẩn như vậy nữa, khi anh thấy cô nằm ở trong ngực của mình, kêu khóc đau đớn, mặc dù anh biết, cô khóc thút thít là vì một người đàn ông khác. Bởi vì một câu hứa hẹn thời niên thiếu, cô có thể giữ vững chắc tim của mình, nhiều năm như vậy. Anh nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khổ sở của cô, thì đã quyết định, nước mắt của người phụ nữ này, sớm muộn cũng có một ngày sẽ vì mình mà chảy, dĩ nhiên anh muốn nước mắt cô chảy xuống, là nước mắt hạnh phúc. Quá khứ của cô, quả thật không vẻ vang gì, nhưng làm người làm sao có thể luôn sống trong hồi ức? Chỉ cần cô có thể quên lãng, anh sẽ không để ý đến, chỉ cần từ giây phút cô lao vào trong ngực mình kia, cô toàn tâm toàn ý đối xử với mình, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ không quan tâm đến, dùng hết toàn lực, yêu một mình cô. Chỉ là hiện tại, cô vẫn không thể quên được quá khứ. Không sao, anh có nhiều thời gian. Vừa đấm vừa xoa, đeo bám dai dẳng, không cần biết là chiêu số gì, anh vẫn không tin, với diện mạo song toàn như mình, thi từ ca phú cũng hơi tinh thông một chút, nấu cơm cũng đều có thể, sao lại có thể không bắt được cô chứ? Ninh Tri Nhiên thu liễm ý cười, đưa tay ra nói với cô: "Được, Tôn Tình tiểu thư, hoan nghênh cô gia nhập vào công ty chúng tôi!"

Hướng Vãn bắt tay với anh một cái tượng trưng: "Ngày mai tôi sẽ từ chức."

Ninh Tri Nhiên lắc đầu một cái, nghiễm nhiên là bộ dạng khôn khéo của một thương nhân: "Tin tưởng Tôn tiểu thư đã ký hợp đồng lao động rồi, phía trên cũng có ghi, nhân viên chính thức từ chức mà nói, phải trình đơn từ chức trước ba tháng."


Chuyện này rõ ràng là chèn ép cô, cô vẫn cứ không trúng chiêu. Hướng Vãn lẳng lặng nói: "Tôi vẫn chưa phải là nhân viên chính thức! Thời gian thử việc cũng không qua!"

Sự thật chứng minh, hiện tại Hướng Vãn vẫn thích cứng không thích mềm, Ninh Tri Nhiên nói như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống. Dù sao hiện tại mọi người trong công ty đều ở đây nhìn bọn họ. Hướng Vãn cũng không muốn nhanh như vậy, trở thành trò giải trí của các đồng nghiệp lúc rảnh rỗi. Thật ra thì, cô cũng không ghét Ninh Tri Nhiên, chẳng qua là muốn có một khởi đầu mới, cuộc sống hoàn toàn mới, không muốn có bất kỳ dây dưa gì với quá khứ. Cho nên những người biết quá khứ đó, tất cả cô đều không muốn hẹn gặp lại. Tất nhiên bên trong cũng bao gồm Ninh Tri Nhiên, cô biết tình cảm của anh với cô, cô đã sớm qua thời ảo tưởng tuổi tác, hôm nay điều cô muốn, cũng chỉ là cả đời bình thản.

"Muốn ăn sườn sao?" Ninh Tri Nhiên tự nhiên nói xong, thì lập tức gắp tất cả mấy miếng sườn cho cô.

"Cảm ơn!" Hướng Vãn hớn hở tiếp nhận, bởi vì cô biết, nhất định Ninh Tri Nhiên sẽ kiên trì, mình cự tuyệt cũng vô dụng, cứ một qua hai lại thế này, muốn không để người chú ý cũng không được. Không biết hiện tại cô đã là cái gai trong mắt các đồng nghiệp nữ rồi! Tình trạng như vậy, trong tiểu thuyết ngôn tình viết rất nhiều, bình thường ông chủ anh tuấn giàu có giống như Ninh Tri Nhiên, tất nhiên có một đống lớn nhân viên nữ thầm mến rồi, giấc mộng đẹp rối rít muốn phất lên làm phượng hoàng rồi. Nhưng gả vào hào môn, cũng không phải là chuyện đơn giản như ăn cơm, không thể dựa vào tình cảm mãnh liệt nhất thời sống qua ngày, tính tình hai người khác biệt, thân phận bối cảnh chênh lệch quá nhiều, thời gian lâu dài, cũng sẽ nhàm chán. Bữa cơm này ăn xong coi như là an ổn, vốn Hướng Vãn rất đói bụng, Ninh Tri Nhiên đột nhiên xuất hiện, làm cô rối loạn, cho nên cũng không có khẩu vị. Kế tiếp còn có chuyện làm cô rầu rĩ nữa, đi làm cho Ninh Tri Nhiên, cũng không phải là một chuyện đơn giản! Một mình Hướng Vãn nằm ở trên bàn làm việc, thở dài thở ngắn, cô hoàn toàn không có chuyện gì có thể làm, vừa nãy Cindy đã tới, ôm một chồng sách, vốn cô còn đang hưng phấn, cho là tài liệu của công ty, nhưng khi thấy những mặt bìa nhiều màu sắc kia, Hướng Vãn muốn điên, Cindy đưa cho cô là tạp chí bát quái. Cả quyển sách đều là lấy hình ảnh làm chủ, phần lớn đều là **, chỉ là đều rất rõ nét. Chẳng lẽ đây chính là công việc của cô sao? Nếu nói ra sẽ có người tin tưởng sao?

"Mệt không, uống ly cà phê đi."

Đột nhiên một giọng nam vang lên, dọa cho tay Hướng Vãn run lên, tạp chí ào ào rơi toàn bộ trên mặt đất. Cô vô cùng hoảng sợ nhìn Ninh Tri Nhiên, lại nhìn cửa vẫn đóng chặt, giọng nói có chút cà lăm, nói: "Anh... Anh… Anh vào bằng cách nào?"

Ninh Tri Nhiên để ly cà phê xuống, chỉ chỉ cửa ở bên trái phòng làm việc, cười nói: "Anh đi vào từ cửa này."

Nói nhảm, nơi này tầng hai mươi mấy, đương nhiên anh không phải spider man leo cửa sổ đi vào rồi. Hướng Vãn đẩy anh ra, đi tới trước cánh cửa kia, đẩy cửa nhìn vào, bên trong lại là một gian phòng làm việc nguy nga lộng lẫy, nối liền với căn phòng làm việc của mình. Cô hoài nghi nhìn Ninh Tri Nhiên: "Đây là phòng làm việc của anh sao?"

Ninh Tri Nhiên thản nhiên gật đầu: "Có gì không đúng sao? Em là người phụ nữ của anh!" Lúc anh nói lời này, vẻ mặt tự nhiên giống như là đang nói..., tôi và em đều đơn giản là người kiên định giống nhau thôi. Hướng Vãn muốn nói tất nhiên không phải ý này, cô là đang chất vấn anh, dù là trợ lý, cũng không cần biến phòng làm việc thành ra thế này chứ? Đây không phải rõ ràng làm cho người ta hiểu lầm sao? 

"Em làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy. Có phải cấp dưới của anh tìm những tạp chí không đẹp hay không? Vậy anh gọi Cindy đổi cái khác vào. Là muốn xem trong nước, hay Âu Mĩ? Dường như những thứ anh đưa cho em đều là của trong nước, nếu không thì lấy của Âu Mĩ tới xem, em thích minh tinh nào?" Ninh Tri Nhiên vừa nói, vừa lật tạp chí trong tay, hoàn toàn không nhìn thấy, giờ phút này sắc mặt của Hướng Vãn khó coi khác thường. Cô hơi mang theo một chút tức giận, theo ý cô, đây là Ninh Tri Nhiên đang tội nghiệp cô, bố thí cho cô, thật ra thì cơ bản Ninh Tri Nhiên cũng không cần trợ lý hình thức cho mình thế này, mà cô tồn tại ở chỗ này, thật ra cũng chỉ làm tăng thêm tiếng cười mà thôi.

"Ninh Tri Nhiên, hoặc là anh đuổi tôi! Hoặc là anh khóa cánh cửa này lại! Tự anh xem mà làm!"


Ninh Tri Nhiên gật đầu một cái, nghĩ sâu tính kỹ một phen sau đó nói: "Thật ra thì anh cũng cảm thấy vậy, chuẩn bị một gian phòng làm việc riêng cho em là dư thừa. Cứ theo như em nói, khóa cánh cửa này lại, phòng này cứ để chứa đồ! Bàn của em dời đến phòng làm việc của anh, dù sao phòng làm việc của anh quá lớn."

Hướng Vãn bất đắc dĩ nhìn anh, lát sau mới mở miệng: "Ninh Tri Nhiên, tôi không muốn lại sống như lúc trước nữa, tôi không muốn có dính líu gì đến quá khứ nữa, cho nên anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa hay không? Hoặc là, tôi đi làm cho anh, anh chỉ xem tôi là nhân viên, tôi chỉ xem anh là ông chủ của tôi, những thứ khác đều không tồn tại. Những chuyện quá khứ cứ quên hết đi! Xin anh đối xử giống như một nhân viên, để cho tôi làm chút gì đó mang tính thực chất, xem tạp chí mà nói, còn không bằng cứ xa thải tôi. Tôi không muốn cầm tiền lương cao của anh, mà chuyện làm được cũng chỉ là chuyện nhàm chán nhất."

"Vậy ra em cho rằng, hiện tại công việc tôi sắp xếp cho em là rất nhàm chán sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Xem tạp chí đấy! Làm sao anh nghĩ ra được thế?"

"Hướng Vãn, đừng coi thường tạp chí. Chúng ta làm là kinh doanh châu báu, tạp chí có thể mang cho chúng ta rất nhiều tin tức. Em xem ngôi sao nữ trên những tạp chí này, người khác nhau, đeo châu báu khác nhau, đều có ý vị của mình. Đây là quy tắc nhập môn cơ bản nhất, em phải xem lâu, mới có thể học được tự mình thiết kế. Thật ra thì, anh cũng không đến mức là một ông chủ hết sức nhàm chán như em nghĩ. Anh cũng sẽ không đem công ty của mình ra đùa giỡn. Anh thuê em, cho em chức vị như thế, tất nhiên anh có đạo lý của anh. Em cứ dựa theo lời anh nói, làm cho tốt là được rồi! Không cần có những gánh nặng khác." Ninh Tri Nhiên vỗ vỗ bả vai của cô, một lần nữa đưa tạp chí tới trên tay của cô. Thật sự là như thế sao? Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? Cô không hiểu nổi, rốt cuộc trong hồ lô của Ninh Tri Nhiên đang bán thuốc gì? Ninh Tri Nhiên nhìn cô mỉm cười, xem ra bước đầu tiên của chính mình đã thành công, ít nhất đã vứt bỏ phòng bị rồi, rất tốt, đồng chí Ninh Tri Nhiên, cách mạng vẫn còn tiếp tục, mày cần phải vì hương khói của nhà họ Ninh mà cố gắng! Ánh mắt của Ninh Tri Nhiên nhìn lướt qua một quyển tạp chí đầu tiên trên bàn, con ngươi đột nhiên khuếch đại, nhanh chóng cầm quyển tạp chí kia lên, đặt ở sau lưng của mình. Hướng Vãn chú ý tới hành động nhỏ của anh, không khỏi kinh ngạc nói: "Quyển tạp chí kia sao vậy?"

"Không có gì! Chỉ là đúng lúc anh muốn xem mà thôi." Ninh Tri Nhiên cười nói, rõ ràng là bộ dạng nói dối.

"Ồ." Hướng Vãn gật đầu một cái: "Ninh Tri Nhiên anh xem đây là gì?" Cô chỉ vào hình ảnh trên tạp chí. Ninh Tri Nhiên có chút hoài nghi, không phải đâu, chẳng lẽ quyển tạp chí kia cũng có? Mình đã rất cẩn thận rồi mà! Anh mới vừa buông lỏng cảnh giác, đi xem tạp chí trong tay Hướng Vãn, Hướng Vãn đã nhanh lẹ mắt, đoạt lấy quyển tạp chí anh che giấu kia. Sau khi xem, lại đưa cho Ninh Tri Nhiên, cười một cái nói: "Chụp không tệ, nên viết thư khen ngợi cho tòa tạp chí này! Thật là trai tài gái sắc!"

Ninh Tri Nhiên dở khóc dở cười: "Hướng Vãn, anh chỉ gặp cô ta hai lần, đây đều là ký giả viết linh tinh. Cô Cindy này, anh nói cô ấy lấy tạp chí, sao cô ấy lại tìm đưa cuốn này tới chứ?!"

Hướng Vãn nhíu mày: "Muốn trừ tiền lương của cô ấy sao? Nhà tư bản đều sẽ làm như vậy! Thật ra thì, đồ trang sức châu báu đeo trên người vị Tùy tiểu thư này, đều rất đẹp."

"Tùy Ảnh, cô ta và anh chỉ là bạn bè bình thường." Anh giải thích.

"Không cần phải nói với tôi, Ninh tiên sinh."


"Em tức giận sao?"

Hướng Vãn bị bộ dạng của anh chọc cười: "Tại sao tôi phải tức giận?"

"Cô ta là đối tượng hẹn hò mà mẹ anh đã sắp xếp, thiên kim của xí nghiệp Tùy thị."

"Ừ, không tệ, môn đăng hộ đối." Hướng Vãn gật đầu một cái cười một tiếng.

"Tất cả chuyện này cũng là…là…?! Thật sự anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường! Em đừng dùng giọng điệu này, giống như anh làm gì vậy! Anh vẫn còn trong sáng lắm!" Ninh Tri Nhiên bị thái độ không lạnh không nóng của cô làm tức xỉu, có chút không lựa lời nói: "Em cứ xem tạp chí đi! Chỗ nào không hiểu, vào hỏi anh."

Hướng Vãn tượng trưng đồng ý một tiếng, nếu ngay cả tạp chí mà cô cũng xem không hiểu, như vậy có thể đi tiến hóa rồi! Lật xem tạp chí, so với ngồi ngẩn người tốt hơn. Một trong những ưu điểm của thời gian là, bạn chịu đựng rồi cũng sẽ trôi qua. Hiện tại Hướng Vãn là như thế, chịu đựng rồi cũng đến lúc tan việc.

Người trong trạm xe bus, vẫn chen lấn, thật vất vả cô mới lên được xe, thế nhưng không có chỗ ngồi, đứng dọc theo đường đi, chân gần như muốn gãy.

Vừa vào cửa nhà, cô đã xụi lơ ở trên ghế sofa, một bước cũng không muốn động.

Mộ Dung Kiêu đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Hướng Vãn mệt mỏi đến bộ dạng này, trong lòng có chút không nhịn được: "Có muốn tôi chuẩn bị cho cô chút đồ bổ ăn lót dạ hay không? Thấy cô mệt, đi nghỉ ngơi thật tốt, một lát dọn cơm."

Hướng Vãn vừa nghe đến cơm, tinh thần lập tức tỉnh táo, thế nhưng khi cô ý thức được, là khi Mộ Dung Kiêu gọi phần cơm thức ăn nhanh lớn, vẻ mặt lại ảm đạm xuống, cô không bao giờ muốn ăn thịt bò bít tết thức ăn nhanh nữa!

Dĩ nhiên Mộ Dung Kiêu cũng biết hàm nghĩa vẻ mặt này của Hướng Vãn, đẩy Hướng Vãn nửa chết nửa sống một cái nói: "Không phải thức ăn nhanh, hôm nay có người nấu cơm! Chúng ta không cần chết đói!"

Lúc này Hướng Vãn mới tỉnh táo tinh thần, chỉ là chợt nới lỏng xuống, "Chẳng lẽ nói anh nấu cơm sao?"

Mộ Dung Kiêu quơ tay áo, cắt đứt hiểu lầm của cô: "Là khách trọ mới tới, anh ta đang nấu cơm đấy. Hơn nữa cơm dùng mỗi ngày sau này đều là anh ta nấu! Tôn Tình, chúng ta sắp chuyển qua cuộc sống tốt đẹp rồi!"


"Là ai vậy? Đầu óc như vậy. . . . . ." Cô còn chưa nói ra hết chữ còn thiếu, đã nhìn thấy  Ninh Tri Nhiên mang tạp dề đi ra từ trong phòng bếp, trong tay bưng hai cái dĩa, cười với Hướng Vãn, sau đó nói: "Có thể ăn!"

Mộ Dung Kiêu nhảy cẫng hoan hô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn sáu món ăn một món canh, nước miếng chảy ròng ròng, đã thật lâu rồi anh không ăn món Trung Quốc chính gốc rồi!

Hướng Vãn ngẩng đầu lên, đối mặt với gương mặt tươi cười của Ninh Tri Nhiên, quay đầu, lại nhìn thấy tướng ăn không có hình tượng chút nào của Mộ Dung Kiêu, cúi đầu, nhìn thấy thức ăn được Ninh Tri Nhiên làm. Trong nơi thế này vẫn còn muốn ăn?

Cô đá đá Mộ Dung Kiêu bên cạnh, rỉ tai nói với anh: "Đây chính là khách trọ mới tới hả?"

Mộ Dung Kiêu vừa gật đầu vừa ăn, Hướng Vãn lại nói: "Anh ta muốn ở bao lâu?"

Mộ Dung Kiêu nghe nói như thế, mới ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Tri Nhiên hỏi: "Tri Nhiên, anh muốn ở bao lâu? Tôi rất hi vọng anh ở cả đời! Như vậy tôi sẽ có cơm ăn rồi, dĩ nhiên trả phí làm cơm, tôi không thu tiền thuê phòng của anh."

Ninh Tri Nhiên lắc đầu cười: "Nếu như có thể vẫn để cho tôi ở mà nói, tiền mướn phòng đưa gấp mấy lần cũng không có vấn đề gì. Tôi cũng rất vui vì nấu cơm cho hai người."

"Anh chạy thật xa đến châu Úc, chính là vì giặt quần áo nấu cơm sao?" Rốt cuộc Hướng Vãn không nhịn được nói ra.

Ninh Tri Nhiên lắc đầu một cái: "Dĩ nhiên không phải. Anh tới để học hỏi kinh nghiệm."

"Lấy t*ng trùng*? Chính anh không có sao?" Mộ Dung Kiêu chợt chen vào một câu, làm mọi người đều rất 囧. 

(*học hỏi/lấy kinh nghiệm (thủ kinh- 取经) đọc là Qǔjīng còn lấy t*ng trùng (thủ tinh- 取精) đọc là qǔ jīng; đọc nó giống nhau nên Mộ Dung Kiêu nghe nhầm ^.^)

"Tôi tới chi nhánh công ty thực hiện quản lý kiểu mới, học hỏi lối kinh doanh." Ninh Tri Nhiên nén cười giải đáp cho anh ấy.

Mộ Dung Kiêu cười hắc hắc: "Dường như tôi nghĩ lệch rồi. Ăn cơm, tiếp tục ăn cơm thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui