Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

“Thế nào bà nội? Không có tươi sao?” Hướng Vãn nghi ngờ hỏi.

Cũng không phải là không tươi, hai đứa các cháu khẳng định bình thường không có đi mua thức ăn, sao lại mua rau cần có nhiều lá như thế này, như vậy ăn không có ngon.”

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn Ninh Tri Nhiên chê cười: “Còn tưởng rằng anh biết rất rõ nhưng ngờ đâu anh cũng là gà mờ.” Thật ra thì Hướng Vãn cũng hiểu, Ninh Tri Nhiên là một thiếu gia có thể biết nhiều loại rau cỏ như vậy đã là không tệ rồi, tối thiểu so với mình thì giỏi hơn, chỉ là mỗi lần Hướng Vãn nhìn thấy anh ta thì nhịn không được muốn đấu võ mồm cùng với anh ta một chút mà thôi. Bà nội vừa nhìn thấy hai người như vậy thì mặt mày lập tức hớn hở, đẩy thẳng bọn họ vào nhà: “Các cháu đi nói chuyện đi, để bà đi nấu cơm.”

“Bà nội, cháu đến đây, cháu giúp bà nấu ăn.”

“Cháu là khách, nếm thử một chút tay nghề của bà đi, Hướng Vãn, cháu đi tiếp tiểu Ninh đi.”

Bà nội xoay người đi vào bếp, Hướng Vãn liền dẫn Ninh Tri Nhiên đi vào nhà. Căn phòng rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đơn giản, có thể nhìn thấy phòng bếp. Mặc dù là mùa hè nhưng do nấu cơm lên giường sưởi cũng nóng. Ninh Tri Nhiên vừa nhiền thấy giường sưởi thì ngay lập tức cởi áo khoác rồi nằm ngay trên đó, nhà của ông nội cô sử dụng chính là giường sưởi. Trong trí nhớ của cô, cái này chính là giường sưởi, phía trên phủ một lớp da thuộc màu sắc rực rỡ, thô ráp, đầu giường sưởi là nơi có thể làm cho người ta bị phỏng. Cụ và ông nội của Ninh Tri Nhiên đều là quân nhân, đến đời của cha anh ta thì chuyển sang nghề buôn bán, còn đến đời của Ninh Tri Nhiên thì hoàn toàn là chuyển sang buôn bán rồi. Cũng đã từng mặc quân trang, khi còn bé đến chỗ của ông nội, ông nội anh ta đóng quân ở phương bắc, trời đông giá rét, Ninh Tri Nhiên mỗi lần đi lên vùng núi thì đều vùi mình trên giường gạch, ở bên ngoài thì mặc quân phục nhưng vẫn có bộ dáng sắp chết rét rồi. Cho nên khi đó mọi người ở bên trong trụ sở quân đội đều biết, vị tiểu thiếu gia nhà họ Ninh này rất sợ lạnh. Về sau Ninh Tri Nhiên cũng không dám đi nữa vì rất sợ lạnh. Về sau ông nội của anh ta biết được thì rất tức giận, có một ít khó khăn như vậy mà cũng sợ thì đó là hèn nhát, không phải là cháu trai của ông! Sau đó bắt con trai đưa cháu đến, cưỡng ép bắt anh ta ở lại ba tháng, phải đến mùa hè mới được trở về. Ngày đó, mỗi lần Ninh Tri Nhiên hồi tưởng lại thì đều cảm thấy khổ không thể tả. Ông cụ hành quân đánh giặc nhiều năm tất nhiên là rất mạnh mẽ vang dội, đã từng một lần muốn đưa dòng độc đinh nhà mình lên tiền tuyến người nào khuyên cũng đều vô dụng, vẫn quyết tâm. Sau đó bà nội của Ninh Tri Nhiên đành phải nhờ một chiến hữu của ông cụ là Lục Tham mưu trưởng đi thuyết phục. Lão thủ trưởng, đứa bé Tri Nhiên này thân thể không được tốt, cuộc sống quân lữ rất khổ, ông thật sự không tiếc? Hơn nữa bây giờ cũng không có đánh giặc. Ông cụ vẫn quyết tâm, chỉ nói, không đánh trận thì diễn tập quân sự, năm đó cha của nó tôi không để ý, hiện tại đứa nhỏ này tôi không thể để cho nó lầm đường lỡ bước được! Đứa bé này bây giờ yếu ớt như vậy, nếu không huấn luyện nó thì không biết tương lai sẽ có hình dáng như thế nào! Nhưng đứa bé Tri Nhiên này từ nhỏ đã nhiều bệnh, nếu như đi bộ đội không phải sẽ cản trở cho tổ chức à? Lão thủ trưởng, ông cũng biết rõ ràng! Ông cụ nghĩ lại thì thấy lời này cũng hợp lý. Tham mưu trưởng vừa thấy ông cụ động lòng thì vội vàng nói, rèn luyện thì ở chỗ nào cũng đều được cả, tôi thấy đứa bé Tri Nhiên này thật đúng là có khiếu buôn bán, không bằng để cho nó đi theo cha nó đi, hai anh em chúng ta cùng đi uống hai chén đi. Chuyện đầu quân cứ như vậy mà Ninh Tri Nhiên tránh khỏi, nhưng nếu như anh ta biết là ông nội là sợ cản trở anh ta, làm cho anh ta mất mặt, đoán chừng với tính cách này của Ninh Tri Nhiên thì nhất định sẽ đi đầu quân, không tranh giành khẩu khí là bánh bao, nói đúng ra thì Ninh Tri Nhiên là người như vậy. Ninh Tri Nhiên rất mệt mỏi, đại khái là đã hai ngày không ngủ, bàn xong chuyện làm ăn thì phải tham dự lễ chúc mừng, sau đó thì lên máy bay, anh ta lại không thể ngủ được trên máy bay, gắng gượng nằm đó cho đến luc xuống máy bay. Cho nên vào lúc này, khi đầu vừa chạm vào cái gối thì ngay lập tức ngủ thiếp đi. Hướng Vãn một mình ngồi trên ghế sofa xem TV, cầm điều khiển TV bấm một vòng lại một vòng, cô liền nhìn chằn chằm TV mà ngẩn người. Thật ra thì cô cũng không biết trên TV đang diễn những cái gì, chính là ngẩn người, cô giống như là rất ưa thích ngẩn người. Qua một hồi lâu, Hướng Vãn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, sau khi hồi hồn thì lập tức sờ điện thoại của mình, sau khi cầm lên thì mới biết được là không phải điện thoại của mình kêu. Cô nhìn một vòng thì nghe tháy âm thanh truyền từ trong túi của Ninh Tri Nhiên.


“Này! Ninh Tri Nhiên, điện thoại của anh kêu kìa.” Hướng Vãn gọi vài tiếng nhưng cũng không thấy Ninh Tri Nhiên phản ứng gì. Lúc cô cầm điện thoại của anh ta thì mới biết anh ta ngủ say như chết rồi. Đẩy mấy cái cũng không tỉnh dậy, Hướng Vãn tức giận đứng ở bên cạnh bóp lỗ mũi của anh ta. Hướng Vãn đương nhiên không biết, Ninh Tri Nhiên am hiểu nhất chính là nín thở lặn xuống nước, cho nên bóp mũi anh ta vào lúc này cũng sẽ không hiệu quả, anh ta vẫn còn đang ngủ đấy.

“Ninh Tri Nhiên! Anh đứng lên cho tôi! Anh chạy đến đây là để ngủ hả?!” Hướng Vãn hét lớn một tiếng, Ninh Tri Nhiên cũng không có phản ứng một chút nào, Hướng Vãn nóng nảy, đẩy anh ta mấy cái: “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào sao? Ninh Tri Nhiên?”

Ai ngờ Ninh Tri Nhiên đột nhiên lật người kéo cô lại, đè cô ở dưới người của anh ta. Hướng Vãn bởi vì kinh sợ nên lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai tay chống đỡ ở trước ngực.

“Có phải cô sợ tôi chết hay không?” Anh ta nâng khoé môi lên, nụ cười thật ấm áp có thể hoà tan người khác. Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ trong phòng quá nóng nên đốt lên cảm xúc mạnh mẽ, hoặc có lẽ vốn dĩ bọn họ có tình cảm với nhau. Tóm lại là cơ duyên xảo hợp, đôi môi ướt át kia biến thành một ma chú, khiến Ninh Tri Nhiên không cầm lòng được hôn lên. Đàn ông hôn có rất nhiều loại, thô bạo, ** đây, nhưng nụ hôn này của Ninh Tri Nhiên rất ôn nhu, đối với hai người họ mà nói thì đây là một kiếp số. Trong nháy mắt đầu óc của hai người rất ngổn ngang, hai người ôm ấp đầy mãnh liệt. Đầu lưỡi va chạm, mang theo từng đợt từng đợt kích thích, dây dưa vào nhau. Giống như được bao trùm, Hướng Vãn cảm thấy môi của anh ta thật ấm áp không gì sánh kịp, ôn nhu như vậy làm cho cô chìm đắm vào. Cô dịu dàng làm cho anh ta muốn ngừng mà không được.

“Hướng Vãn, tôi rất nhớ cô. Nếu như nhất thời không thấy cô thì tôi sẽ rất nhớ cô.” Anh ta dừng ở bờ môi của cô mà nỉ non, lặp đi lặp lại liếm đôi môi của cô.

“Ninh Tri Nhiên! Hướng Vãn là ai?” Đột nhiên có một tiếng thết làm phá vỡ tất cả ngọt ngào. Ninh Tri Nhiên cùng Hướng Vãn đồng thời nhìn về phía chiếc điện thoại di động, không biết ai không cẩn thận chạm vào nút trả lời. Ninh Tri Nhiên vừa nhìn thấy người gọi tới thì thiếu chút nữa ngất đi, hôm nay thật đủ chuyện ly kỳ! Hướng Vãn nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tri Nhiên thì biết chuyện này rất nghiêm trọng, đẩy anh ta một cái: “Nghe điện thoại đi a!”


“Mẹ, mẹ tìm con?”

Ninh phu nhân lúc này mới yên tâm, thấy con trai không có chết, tốt lắm, nhưng khi nghe thấy tiếng thở thì biết mình gọi tới không đúng lúc, thế nhưng Hướng Vãn là ai? Con trai lớn như vậy, còn chưa chính thức đưa bạn gái về nhà đấy. Vì vậy, xuất phát từ một người mẹ thương con nên đã ép Ninh Tri Nhiên đang sống sờ sờ thành điên rồi.

“Con trai, Hướng Vãn là bạn gái của con? Bao nhiêu tuổi rồi, người trong nhà làm cái gì, dáng dấp như thế nào? Ngày sinh tháng đẻ có hợp với con không? Có muốn tìm một người tính toán không? Lúc nào thì đưa người về cho mẹ cùng cha của con nhìn một chút? Đưa điện thoại cho con bé để mẹ nói chuyện cùng nó một chút. Nếu thích hợp thì liền kết hôn, con cũng không còn nhỏ nữa. Gia tộc kết thân, chuyện này mẹ cũng không đồng ý, nếu cô bé này được thì mẹ liền định ngày, trở về thì cùng mẹ đi đến nhà con bé nhìn xem. Nếu không hai đứa liền tiền chảm hậu tấu? Trước tiên sinh đứa bé ra đã thì cha con nhất định sẽ không phản đối.”

Ninh Tri Nhiên đau đầu nhức óc, khổ não nhìn về phía Hướng Vãn. Hướng Vãn cũng đã mơ hồ nghe thấy một chút nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.

“Mẹ, hiện tại con có chuyện, chờ con về nhà thì cùng mẹ nói chuyện.”

“Ồ! Mẹ gọi cú điện thoại này đến không đúng lúc phải không, đang tạo người hả? Con trai cố gắng lên, trở về mẹ nấu nước đường đỏ cho con uống.”


Không đề cập đến nước đường đỏ thì thôi, vừa nhắc đến thì Ninh Tri Nhiên lập tức cúp điện thoại.

Bà nội vừa vặn đi vào gọi hai người đi ra ăn cơm, ai ngờ hai người còn duy trì tư thế vừa rồi, Ninh Tri Nhiên vẫn còn đè lên người Hướng Vãn đấy. Lúc này thì tốt lắm, toàn bộ đã bị hiểu lầm rồi.

Lúc ăn cơm, bà nôi vẫn nhìn chằm chằm Ninh Tri Nhiên, Hướng Vãn liền cúi đầu vùi vào ăn cơm ai cũng không để ý, bữa cơm này thật đủ lúng túng.

Trước khi đi, Hướng Vãn lén đưa tiền cho bà nội, đặt ở trong phòng của bà, bà nội không có biết, nếu như biết thì bà nhất định sẽ không nhận. Bà đau lòng Hướng Vãn, mặc dù không có máu mủ tình thân gì, nhưng cô là một tay bà nuôi nấng nên tình cảm rất sâu.

Thật may mà Ninh Tri Nhiên đến đây, nếu không khuya như thế này thì thật không biết Hướng Vãn sẽ trở về như thế nào.

Xe một đường lắc lư, thật vất vả mới lên được đường cao tốc. Hơn hai giờ đi đường, hai người vẫn một mực im lặng nên không khí có chút lúng túng.


Thật ra thì Ninh Tri Nhiên vẫn muốn mở miệng, nhưng hít sâu mấy lần nhưng thấy Hướng Vãn là người lúc này không có chuyện gì làm thì liền ngẩn người, nhìn ra ngoài phía của xe, cũng không biết là cô đang nhìn cái gì, dù sao thì tâm tư cũng không để trên người của anh ta.

“Tôi đến rồi, cảm ơn.” Thời điểm Hướng Vãn xuống xe, Ninh Tri Nhiên liền kéo tay cô lại: “Tôi mời cô ăn cơm.”

“Tôi không đói bụng, nhìn bộ dáng của anh rất mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy mấy ngày nữa tôi mời cô ăn cơm.”

“Mấy ngày nữa rồi hãy nói.”

“Hướng Vãn, thật ra thì tôi rất thích rất muốn gặp cô cho nên cô đồng ý với tôi đi.”

“Thật không may, tôi chính là không muốn gặp anh. Ngủ ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui