"Nolan!" Một người đàn ông Châu Âu đẩy cửa phòng của Nolan ra, giọng điệu của ông ẩn nhẫn tức giận.
Thấy không có ai trả lời, người đàn ông bước vào phòng.
Đập vào mắt ông là những cái vali mở tung nằm ngổn ngang trên mặt đất, chẳng biết quần áo bên trong bị một thế lực mờ ám nào thổi bay, giăng khắp căn phòng.
Trên giường, thằng con trai quý tử vừa về nước của ông đang nằm ngủ thẳng cẳng.
Cái đèn ngủ gần nửa triệu đô mà ông đem về từ buổi đấu giá bị thằng con ông đối xử không hơn không kém với cái giá treo vớ là bao.
Người đàn ông không chút lưu tình giơ chân đạp thằng con đang nằm trên giường một cái.
Nolan đáp chuyến bay về nước vào 8 giờ sáng hôm nay, vừa về đến nhà liền ngủ một mạch từ lúc đó cho tới tận bây giờ thì bị đạp cho tỉnh.
Hắn còn đang mơ màng hỏi thăm tổ tông tám đời của thằng chết tiệt vừa đạp mình, một thanh âm không nhanh không chậm liền truyền tới.
"Đã tỉnh chưa?"
Nolan hú hồn mở mắt ra nhìn thẳng.
Trước mặt hắn là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, gương mặt có đến chín phần giống hắn.
Ông mặc âu phục tối màu, tóc tai vuốt gọn gàng, từng thứ ông đeo trên người từ ghim cài áo, cravat, khuy măng sét, đồng hồ đeo tay cho đến chiếc nhẫn ở ngón cái đều góp phần làm nền cho cái khí chất sang trọng, lịch lãm vốn có mà chẳng một chút khoa trương, khoe mẽ nào.
So sánh người đàn ông trước mặt này với Nolan vừa mới ngủ dậy, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch hiện giờ.
Thì thật giống như đang so một vị quý tộc Anh quốc với một gã lang thang.
"Ba..." Người trước mặt hắn, Alan Ethelbert, ba của hắn.
"Vẫn còn biết tôi là ba anh à?"
"Có chuyện gì không? Con mệt lắm ba đ...!Aiss!"Nolan đột nhiên cáu gắt kêu lên.
Alan vừa mới lấy gối nện vào gương mặt thiếu đòn của hắn.
"Mệt cái gì? Tôi nói anh ở nhà, sao anh còn chạy đến thành phố S gây chuyện? Muốn tôi đánh gãy ch..."
"Thì ba cứ đánh gãy chân con đi!" Nolan kéo cái gối đang che mặt hắn xuống, khó chịu nói.
Từ ngày Phương Lâm mất tích đến giờ chưa có ngày nào hắn có thể ngủ yên.
Phương gia ém nhẹm mọi tin tức liên quan đến vụ việc Phương Lâm mất tích, ngoại trừ hắn thì không ai một ai biết được chuyện này.
Mà bây giờ sống chết của Phương Lâm ra sao hắn cũng không rõ.
Hắn có thử hỏi cậu ruột của Phương Lâm, là Phương Vũ nhưng anh ta chỉ trả lời hắn một câu "chuyện này không liên quan đến cậu".
Mà ba Nolan biết được chuyện Phương Lâm mất tích khi đi chơi với hắn liền nhốt hắn trong phòng, mặc dù chuyện không liên quan tới Nolan nhưng hắn cũng không thể tránh được tầm ngắm của Phương gia, ba hắn không muốn hắn rước thêm phiền phức!Cho nên ngoại trừ tìm hiểu chút tin tức gì đó qua điện thoại thì Nolan không thể làm gì khác...
Đợi qua mấy ngày, lo lắng day dứt và dày vò không thể khiến Nolan ngồi yên trong phòng được nữa.
Hắn trốn nhà bay đến thành phố S, canh trước cổng Phương gia suốt mấy ngày thế nhưng không được Phương Vũ cho phép, dù hắn có gặp hỏi bất cứ ai thì người của Phương gia cũng không dám hó hé với hắn nửa lời, mà cảnh sát thì lại càng không thể tiết lộ thông tin cho hắn!
Nhưng dựa vào phản ứng của tất cả bọn họ, Nolan không thấy được bất kỳ một tín hiệu tốt lành nào.
Hắn đang vô cùng hối hận, nếu lúc đó tính khí hắn không quá lớn, nếu lúc đó hắn ở bên cạnh Phương Lâm thì đã không xảy ra chuyện...
Nhìn thấy cha mình bắt đầu đen mặt, đang có ý định đổi sang một phương thức bạo lực khác để giao tiếp với hắn, Nolan cũng không quan tâm.
"Ba..." Hắn gọi ba hắn, hiếm khi Nolan nói chuyện với ba hắn mà giọng hắn lại hạ thấp tới mức này: "Trước khi ba đánh gãy chân con thì tìm Phương Lâm cho con được không? Con không nhìn thấy em ấy ở nhà..."
Cả gương mặt Nolan đều hiện lên vẻ mệt mỏi, ánh mắt thì vô cùng ảm đạm.
Alan cảm nhận được con trai ông đang cực kỳ không ổn, ông nhìn cung quanh căn phòng sau đó trầm giọng hỏi.
"Tại sao vali của con lại bị mở ra? Con tìm thuốc ngủ phải không?" Alan vừa hỏi vừa nhìn lên giường của Nolan.
Không cần đợi Nolan trả lời, ông đã nhìn thấy lọ thuốc ngủ ở bên cạnh gối hắn.
Alan nhanh chóng cầm lọ thuốc ngủ đó lên, Nolan cũng không ngăn ông lại.
"Con thật sự dùng thuốc ngủ?"
"Chỉ còn một ít?" Alan cầm lọ thuốc ngủ ước chừng số lượng bên trong chỉ còn mấy viên, bỗng chốc ông tức giận, gằn giọng hỏi: "Con muốn chết sao?"
"Con không muốn chết, con chỉ muốn ngủ thôi!" Nolan cũng theo bầu không khí căng thẳng ba hắn tạo ra lúc này mà tăng cao âm lượng.
"Sau khi em ấy mất tích, con không thể ngủ được, dù có uống bao nhiêu thuốc ngủ đi chăng nữa cũng không thể!"
Bầu trời trong đôi mắt Nolan là một máu xám u tối, giờ phút này nó không có bạo nộ mà chỉ còn mệt mỏi, bất lực và tuyệt vọng...
Cơn giận của Alan bắt đầu lắng xuống, ông biết là thằng bé tên Phương Lâm kia đối với con trai ông rất đặc biệt.
Ban đầu, khi Nolan nói hắn đang thích một đứa con trai, Alan còn tưởng rằng hắn đến tuổi nổi loạn nên muốn chọc tức ông thôi.
Bởi thằng con ông từng là kẻ căm ghét người đồng tính nhất trên đời này! Mẹ của Nolan cũng là một người đồng tính, nàng kết hôn với Alan chỉ vì đính ước từ trước của hai gia đình! Nolan được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo và mẹ hắn đã bỏ đi cùng với nữ nhân tình khi hắn còn chưa được ra khỏi lồng kính...
Từ nhỏ đến lớn Nolan chỉ được gặp mẹ hắn đúng hai lần, một lần là vào năm hắn sáu tuổi, mẹ hắn trở về để ký đơn ly hôn với ba hắn.
Lần thứ hai là vào năm Nolan mười bốn tuổi, lúc đó ba của Nolan đã trở thành người giàu nhất nước Anh, mẹ hắn cùng nữ nhân tình kia của nàng ta trở về vì một cuộc tranh chấp tài sản! Trước kia khi ba mẹ Nolan ly hôn, công ty của ba hắn đang trên đà phá sản, nợ nần chất như núi, tình thế tuyệt vọng vô cùng, mẹ hắn vì sợ phiền phức đã chối bỏ mọi liên quan đến công ty và ba hắn.
Nhưng đến lúc ba hắn biến đống đổ nát kia từ một công ty phá sản trở thành một trong những tập đoàn quốc tế lớn mạnh hàng đầu thế giới là CRE thì nàng lại quay trở về, yêu cầu ba hắn giao cho nàng 30% cổ phần của CRE vì năm đó nàng đã góp vốn xây dựng công ty Ethelbert, là tiền thân của CRE! Vụ kiện đó từng gây sốt dư luận thế giới một thời gian và đương nhiên phần thắng cuối cùng thuộc về ba Nolan!
Alan không căm ghét người đồng tính, ông cũng dạy Nolan không được vì một cá nhân mà đánh đồng cả một cộng đồng, mẹ của hắn có lỗi vì trách nhiệm, vì lương tâm của nàng ta chứ không phải vì nàng là người đồng tính! Alan nói hoài nói mãi thì thằng con ông cũng thông, nó thông rồi thì không ghét người đồng tính nữa mà trực tiếp đi yêu một người đồng tính luôn!
"Ta không thể giúp con được, Phương gia không muốn chuyện này lộ ra ngoài.
Phó chủ tịch của Phương gia là một kẻ rất ghê gớm, nếu cậu ta đã muốn giấu thì kể cả ta cũng không thể tìm ra chút manh mối nào."
"Vậy con phải làm sao đây...?" Đã từ rất lâu rồi Nolan mới lại cảm thấy bất lực trước quyền thế của kẻ khác như vậy.
"Thằng bé sẽ không sao." Alan bình tĩnh nói: "Ngài Dương muốn gặp con, hình như có việc gấp, con thay đồ rồi đi đi."
"Chú Dương muốn gặp con?" Nolan bất ngờ hỏi, nhìn hắn như vừa phát ra thứ gì đó.
"Ừ, ông ấy nói có gửi tin nhắn cho con nhưng không thấy con phản hồi."
Nolan nhớ lúc mới đáp chuyến bay về đây hắn có nhận được âm báo tin nhắn, nhưng tâm trạng của hắn đang phiền muộn, hắn không muốn mở điện thoại lên vì màn hình nền của hắn là Phương Lâm...
Hắn lập tức với lấy điện thoại, mở lên đọc tin nhắn được gửi đến từ tám tiếng trước, đôi mắt ảm đạm của Nolan bỗng chốc loé lên một tia sáng.
***
Nolan dựa theo địa chỉ được gửi tới trong tin nhắn lái xe đi xa khỏi trung tâm thành phố, đến một nơi mà hắn còn không biết là nó tồn tại ở London.
Đó là một vùng đất hoang vu, xung quanh không có nhà ở cũng không có người, thế nhưng trên đỉnh đồi lớn lại là một toà lâu đài với kiến trúc bằng đá vô cùng đặc biệt.
Nolan ngồi trong xe nhìn lên, toà lâu đài xinh đẹp bị tường đá bao quanh khiến nó trông vô cùng hoang sợ và lạnh lẽo, tựa như một lâu đài cổ đã bị bỏ hoang lâu năm.
Thế nhưng phần ban công và đài ngắm cảnh lộ ở trên cùng lại vô cùng có sức sống.
Ban công trồng rất nhiều hoa, ở giữa có một cái đàn piano trắng, dây leo thường xuân quanh ban công quấn lên cây đàn, trên mỗi dây leo đều phủ đầy hoa, không biết đó là loại hoa gì nhưng chúng có màu sắc vô cùng rực rỡ.
Những dây leo không phải mọc ngổn ngang bất quy tắc mà dường như có sự tác động của con người khiến chúng trở nên thơ mộng chứ không hề hoang dại.
Nơi đó khiến Nolan nhớ đến Phương Lâm của mấy tháng trước, cậu hình như cũng ngồi bên cạnh chiếc Piano ở một nơi mộng mơ như tiên cảnh, đàn lên bản nhạc khiến hắn không thể nào quên.
Nhớ lại khoảnh khắc đôi tay ngọc ngà kia lướt trên phím đàn, Nolan ngẩn ngơ vài giây.
Sau đó hắn chạy thẳng lên ngọn đồi kia, càng chạy, nơi đó càng khẳng định nó không phải một toà lâu đài bị bỏ hoang mà là một tuyệt tác kiến trúc độc đáo, hoa lệ!
Bảo vệ tòa lâu đài không có ai ngăn Nolan lại, hắn cứ thế mà chạy vào.
Bên cạnh đài phun nước trước cửa biệt thự là một chiếc Roll Royce Phantom, phần hoa văn rải rác khắp các chi tiết xe là mặt trời và mặt trăng chúng đan xen với nhau nhờ thiết kế tài tình mà trở thành một bông hoa bách hợp, vừa liếc mắt một cái Nolan đã nhận ra nó là của Dương Minh!
"Chú Dương mời tôi đến đây." Nolan nói với cô hầu gái đón tiếp hắn.
Ba giờ sáng nay Dương Minh gửi cho Nolan hai tin nhắn.
Ba của Nolan và Dương Minh đã hợp tác với nhau từ khi Nolan còn rất nhỏ.
Dương Minh đối với hắn không chỉ là "có quen biết" bình thường, mà là vô cùng thân thiết! Những lúc hắn lạc lối, thiếu bình tĩnh, không thể xác định được đường đi, Dương Minh đã giúp hắn tìm ra phương hướng để có thể định hình lại mọi thứ.
So với ba hắn thì người đàn ông họ Dương đó hiểu hắn hơn rất nhiều.
Khi hắn đi du học, người duy nhất ở Anh mà hắn gọi về cũng là Dương Minh chứ không phải ba hắn, bởi vì lúc nào Nolan gọi cho Alan thì ông cũng đòi đánh gãy chân hắn...
Hai tin nhắn mà Dương Minh gửi cho Nolan lúc sáng, tin đầu tiên là địa chỉ này, tin thứ hai có nội dung: Lily đang ở đây, con có thể tới giúp ta một việc được không?
Lúc đọc tin nhắn Nolan bất ngờ nhưng hắn không hề hoang mang, bởi hắn biết câu chuyện về Lily và hắn cũng biết Lily là ai...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...