Hôm qua tăng ca thật là lãng phí công sức, nhưng lại là cơ hội hiếm có mà tham dự dự án làm trang phục cho phim điện ảnh, bản thân Bạc Minh Yên sẽ lựa chọn phương án sau.
Nhưng làm trang phục cho phim điện ảnh đối với nhà thiết kế như nhảy múa mà đeo xiềng xích, khó khăn không nhỏ, trước giờ Bạc Minh Yên cũng chưa từng tiếp xúc qua, không xác định có thể làm tốt hay không.
Như là đoán được Bạc Minh Yên đang suy nghĩ cái gì, Mạnh Hủ Nhiên nói: "Dự án này khó có được, về sau còn hợp tác với các diễn viên nổi tiếng.
Nếu cô cảm thấy mình không làm được thì bây giờ hãy nói cho tôi biết, tôi có thể thay người."
Giọng điệu giống như dùng kẹo ngọt dụ con nít, kiểu như nếu em không ăn chị sẽ cho người khác ăn mất.
Bạc Minh Yên hơi nhướng mày: "Tôi có thể làm được."
Nhìn thấy Bạc Minh Yên nhặt tài liệu trên bàn lên, trong mắt Mạnh Hủ Nhiên thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, chẳng mấy chốc cô ấy lại tỏ ra thờ ơ: "Chậm nhất là ngày mai, hãy đưa kế hoạch tóm tắt cho tôi."
"Được." Bạc Minh Yên hỏi, "Tiểu Mạnh tổng còn chuyện gì khác không?"
"Tiểu Mạnh tổng" là tên mà người làm trong công ty lén Mạnh Hủ Nhiên kêu, ai cũng biết cô ấy là tiểu thiên kim của chủ tịch tổng công ty.
Khi giáp mặt thì đều kêu Mạnh tổng giám.
Không nghĩ tới Bạc Minh Yên lại trực tiếp gọi cô ấy như vậy, Mạnh Hủ Nhiên đoán rằng Bạc Minh Yên thường xuyên nghe đồng nghiệp nói về cô ấy như thế
Bạc Minh Yên: "Không có việc gì nói, thì tôi đi về trước."
"Ừm ~" Mạnh Hủ Nhiên kéo dài âm cuối, trầm giọng, suy nghĩ một chút,"Rót cho tôi một cốc cà phê được không?"
Cô ấy đẩy cốc cà phê đến trước mặt Bạc Minh Yên.
Hình như cô tự tìm việc làm.
"......"
Bạc Minh Yên nhìn cô ấy thêm hai giây, bưng cái cốc lên rồi đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ có một máy pha cà phê, Bạc Minh Yên lấy một cốc cà phê mới xay, lúc quay lại Tôn Hạo Khí tình cờ đi tới văn phòng, sau khi đặt cốc cà phê xuống Bạc Minh Yên lập tức trở về văn phòng.
"Minh Yên, tôi mới vừa nhìn thấy cô bưng cốc cà phê vào văn phòng." Ava nhỏ giọng hỏi, "Là cho tiểu Mạnh tổng giám sao?"
Bạc Minh Yên mở tài liệu: "Đúng vậy."
Ava: "Có thêm sữa với đường không?"
"Không." Bạc Minh Yên lấy bút lông từ ống bút ra, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
Ava giải thích: "Tiểu Mạnh tổng giám một chút cay một chút đắng cũng không chịu được, lần trước có người quên bỏ thêm, cô ấy uống một ngụm liền biến thành tủ lạnh cấp 10.
Trong công ty đều nói như vậy, mọi người đều biết."
Ngòi bút của Bạc Minh Yên dừng một chút, mơ hồ nhớ tới, Phó Quân Tuyết đã từng phàn nàn với cô trong nhà có tiểu nhân quý thật sự một chút đắng cũng không chịu được.
Bạc Minh Yên trầm tư liếc nhìn văn phòng.
Thật trùng hợp, hãy nhấp một ngụm cà phê đắng rồi thành cái tủ lạnh cấp 10 đi.
Sẵn tiện để Tôn Hạo Khí kia phải bị đông chết.
Trong văn phòng, Tôn Hạo Khí xác thật cảm giác chính mình sắp bị đông chết.
Chỉ vài phút trước.
Mạnh Hủ Nhiên dặn dò Tôn Hạo Khí không cho phép anh ta nói chuyện Bạc Minh Yên thuê chung nhà với cô ấy ra, Tôn Hạo Khí thì thắc mắc về sự sắp xếp nhân sự của Bạc Minh Yên.
Mạnh Hủ Nhiên bưng cốc cà phê lên: "Tôn giám đốc là muốn giành người với tôi sao?"
Tôn Hạo Khí còn chưa kịp tỏ thái độ đã thấy đôi mày xinh đẹp của Mạnh Hủ Nhiên nhăn lại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Cốc cà phê bị ném ở trên bàn, bắn ra hai giọt.
Cả người Tôn Hạo Khí rùng mình theo một cái, vội vàng phủ nhận: "Không phải, dự án đó quan trọng hơn, quay về tôi sẽ bố trí người theo dự án xuân hè."
Cay đắng trong lòng tan biến, Mạnh Hủ Nhiên nhìn thật sâu vào tách cà phê trong hai giây, đột nhiên nhếch môi dưới: "Tôi còn tưởng...!tôi biết điều này."
Tôn Hạo Khí phụ họa: "Vâng vâng, biết đến."
Phân thân của Mạnh Hủ Nhiên dường như đã tỉnh táo lại, nhướng mày, ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại cảm xúc, lại trở thành mỹ nhân băng giá nghiêm túc: "Tôn giám đốc, mời về trước."
Tuy rằng không đoán ra được tính tình của tiểu công chúa, nhưng sau khi nghe được những lời này Tôn Hạo Khí có cảm giác như mình được tha thứ.
Trước khi mở cửa đi ra ngoài, anh nghe thấy Mạnh Húc Nhiên lười biếng lẩm bẩm: "Anh biết cái gì? Tôi không nói về anh."
...
Buổi chiều, bộ phận nhân sự đưa ra thông báo điều động nhân sự, Bạc Minh Yên qua đội thiết kế cao cấp, trời xui đất khiến trợ lý Hồ Tinh Tinh Bạc Minh Yên cũng đi theo cùng.
Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh bị át đi bởi giọng nói hưng phấn của Hồ Tinh Tinh: "A! Ngay cả trong mơ tôi cũng muốn vào tổ cao cấp, chị Minh Yên đúng là phúc lành của em! Em muốn đãi chị trà sữa!"
Bạc Minh Yên vừa định từ chối, Ava nghiêng người về phía trước và nói: "Tôi biết với lý lịch như vậy cô không nên tham gia tổ bán hàng trực tuyến, ai, một người vui không bằng mọi người cùng vui, tôi cũng muốn trà sữa."
Khi các đồng nghiệp khác nghe nói có trà sữa, họ không quan tâm ai muốn đãi mình mà bắt đầu hô hào theo: "Đúng vậy ~ phúc thì chia đều."
Hồ Tinh Tinh lộ vẻ khó xử, cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tiền lương trợ lý thiết kế cũng không cao, nếu cứ mời như vậy thì chắc chắn sẽ vượt chỉ tiêu.
"Để tôi mời đi." Bạc Minh Yên lấy di động ra click mở app đặt đồ ăn, "Mọi người muốn uống hiệu nào?"
"Oa! Cô tiểu Bạc thật tốt! ~"
"Có lộc ăn có lộc uống ~"
Mọi người lịch sự đưa ra tên các loại trà sữa mà họ thường uống, Bạc Minh Yên chăm chú thêm vào giỏ hàng.
"Cảm ơn chị Minh Yên, nếu biết sớm hơn thì em đã không phải làm thế, tốn tiền của chị." Hồ Tinh Tinh ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Hay chị chừa phần em ra đi."
"Không liên quan, tôi cũng định mời mọi người." Bạc Minh Yên ôn thanh nói, "Không chọn vị thì tôi tự chọn đó."
Người mới vào công ty không bao lâu đã qua tổ cao cấp, khó tránh khỏi có người nói này nói kia, ăn ké chột dạ, trà sữa có thể chặn miệng một số người trước.
Khi chuẩn bị bấm đặt hàng, WeChat gửi đến một thông báo.
【 Phó Quân Tuyết: Công việc thế nào? Đã quen chưa? 】
【Cũng ổn lắm, khi nào cậu rảnh tôi mời cậu ăn cơm】
【 Phó Quân Tuyết: Không cần ~ là ngày nghe cậu về nước cũng là lúc nghe tiểu tổ tông cần người nên đã thuận miệng đề cử cậu.
Đúng rồi, tuần này tôi dắt tiểu tổ tông đi ăn cậu có muốn đi cùng không? Tôi muốn giới thiệu cậu cho em ấy một chút, miễn cho có người ở công ty bắt nạt cậu 】
Ngón tay Bạc Minh Yên đang cong tay gõ phải ngừng lại một chút.
Quả nhiên như cô suy đoán, Phó Quân Tuyết chưa nói gì với Mạnh Hủ Nhiên.
【Tôi không đi, nếu cô ấy biết tôi biết nhiều dark past của cô ấy như vậy càng tồi tệ hơn.
】
【 Phó Quân Tuyết: [ cười trộm ] Đúng là sẽ như thế, thôi hẹn lần sau.
】
"Minh Yên," Ava hỏi, "Cô đặt đơn chưa?"
Bạc Minh Yên: "Chưa nữa, bây giờ đặt."
Ava: "Chờ một chút, giúp tôi đổi sang quất, chanh leo và đường nhé~ Tôi phải giảm cân."
Lưu Dương phàn nàn: "Giảm béo còn uống 100 đường?"
Ava biện giải: "Ở đấy chanh dây rất chua, không 100 đường căn bản uống không được."
Bạc Minh Yên đột nhiên nghĩ đến cốc cà phê đau khổ mình đưa Mạnh Hủ Nhiên kia suy nghĩ một lát, cô hỏi Phó Quân Tuyết: 【 Em cậu thích uống trà sữa như nào? 】
【 Phó Quân Tuyết: Tôi cũng chưa từng thấy nó uống trà sữa.
】
【 Phó Quân Tuyết: Sao tự nhiên lại hỏi cái này? 】
Bạc Minh Yên quay đầu thấp giọng hỏi Ava: "Cô biết tiểu Mạnh tổng giám thích uống vị trà sữa thế nào không?"
"Hương bạc hà mát lạnh! Tôi thấy trợ lý cô ấy mua hai lần rồi." Ava cũng đè giọng hỏi, "Là cũng mua cho tiểu Mạnh tổng giám một cốc hả?"
Bạc Minh Yên gửi ít chữ giải thích với Phó Quân Tuyết rồi quay qua trả lời nghi vấn của Ava: "Đã pha cho cô ấy cốc cà phê không sữa không đường nên muốn đền bù một chút."
Nhìn nội dung tán gẫu với Phó Quân Tuyết nãy giờ, Bạc Minh Yên lại bổ sung một câu:
"Phòng trường hợp cô ấy có ác cảm với tôi rồi khi dễ tôi trong công ty."
Khi trà sữa đưa đến, Bạc Minh Yên ở phòng vệ sinh.
Không phải thật sự muốn đi vệ sinh, mà là nhận được tin nhắn của Lâm Tuệ Tâm.
【 Mẹ: Con đổi số sao? Sao gọi con không được.
】
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào câu nói này trên màn hình, đọc đi đọc lại, giống như đã từng làm nhiều lần trước đó, mãi cho đến khi cảm xúc không còn giao động, mới rời khỏi cửa sổ.
Sau khi rời khỏi phòng, Bạc Minh Yên một lần nữa mang mắt kính vào, vẻ mặt thờ ơ lập tức dịu đi.
Sau lưng cô, tiếng giày cao gót trên mặt đất càng ngày càng gần, Mạnh Hủ Nhiên đi đến bên chậu nước, Bạc Minh Yên lễ phép mà chào hỏi với cô.
Tầm mắt Mạnh Hủ Nhiên dừng ở hộp kẹo trong tay Bạc Minh Yên trong gương: "Hộp kẹo này thấy quen thế."
Tay Bạc Minh Yên đang cầm kẹo ngừng một chút, trấn định giới thiệu: "Siêu thị đều có bán, ngài muốn ăn một viên không?"
"Không." Mạnh Hủ Nhiên chậm rãi tô son môi.
Bạc Minh Yên cất hộp kẹo chuẩn bị rời khỏi.
"Lại nói tiếp," Mạnh Hủ Nhiên mím môi, tiếp tục nói, "Có phải trước đây chúng ta từng gặp qua không? Ừmm~ trước cái lúc cô gửi ảnh cho tôi."
Trong gương, Mạnh Hủ Nhiên cầm cọ môi dùng một lần lên, cẩn thận thoa son lên môi.
khi ấn vào đường cong của cọ môi rất rõ ràng.
Cảm giác đêm hôm đó lại mơ hồ nhớ lại.
Bạc Minh Yên không biết là Mạnh Hủ Nhiên đang giả vờ hay là không nhớ thật.
Cô đưa mắt lên, cùng Mạnh Hủ Nhiên nhìn nhau một cái qua gương rồi dời mắt đi.
"Có lẽ đi." Bạc Minh Yên đẩy mắt kính, "Nhưng không có nhớ rõ."
Mạnh Hủ Nhiên hướng mày, trầm ngâm nhìn Bạc Minh Yên trong gương, dắt khóe môi, cười như không cười: "Mắt kính cô nhìn rất đặc biệt."
Bạc Minh Yên: "Bính Tịch Tịch 199 freeship."
Mạnh Hủ Nhiên: "......"
Sau màn nói qua nói lại xong, Bạc Minh Yên nói câu tạm biệt rồi lập tức rời khỏi phòng vệ sinh.
Trên hành lang Ava và Lưu Dương xách theo trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Lưu Dương: "Cô chắc đây là cốc Minh Yên mua cho tiểu Mạnh tổng, không phải mua cho chính cô ấy chứ?"
Ava: "Chắc chắn, buổi sáng cô ấy không cẩn thận đưa cho tiểu Mạnh tổng cốc cà phê nguyên chất, sợ tiểu Mạnh tổng để bụng khi dễ cô ấy, nên riêng mua bồi thường, tiểu,"
Nhìn thấy Bạc Minh Yên, Ava đột nhiên thay đổi, đưa trà sữa bạc hà cho cô, ngượng ngùng nói, "Tiểu Bạc, trà sữa của cô."
Sau lưng cười lạnh một tiếng, Bạc Minh Yên có chút dự cảm không tốt.
"Không phải- trà sữa của tôi sao?"
Tay trắng của Mạnh Hủ Nhiên lướt qua mặt Bạc Minh Yên nhận cốc nước trong tay Hồ Tinh Tinh.
"Tôi công tư rất rõ ràng." Bắt chước lại y chang chính lại ngữ khi Bạc Minh Yên nói với cô ấy hôm trước.
"Sẽ không tùy tiện khi dễ cô."
Bốn chữ tùy tiện khi dễ đè cực kỳ thấp, thâm ý cắn sau vào tai Bạc Minh Yên.
Như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, chạm đến trái tim.
Bạc Minh Yên đột nhiên nghiêng nghiêng xoay đầu nhìn cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên cười tươi sáng, vừa rạng rỡ lại trông rất vô tội.
Bạc Minh Yên: "......"
........
Khi dễ mean ức hiếp, bắt nạt, trong công ty thì chắc là "Đì":))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...