Ba ngày sau, Ngôn Xảo Dung đi tới công ty Kình Thiên trình diện.
“Xin hỏi cô có chuyện gì?” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Ngôn Xảo Dung, cũng nhận ra cô. “quản lý Ngôn, xin chào! Tới tìm tổng giám đốc chúng tôi sao? Anh ấy còn chưa tới!”
“Tôi là tới là để trình diện.” Ngôn Xảo Dung rất kinh ngạc, chẳng lẽ không có ai biết cô sẽ đến sao?
“Trình diện?” Anh có nghe lầm hay không nha?
“Ngôn Xảo Dung, em thật đúng giờ!”
Cao Kiều Tuyết Ngạn từ thang máy đi tới sau lưng Ngôn Xảo Dung đứng bên cạnh cô, mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.
“Đi theo tôi.”
Ngôn Xảo Dung đi theo sau lưng Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới phòng làm việc của anh.
“Ian, hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay.”
Cao Kiều Tuyết Ngạn ngẩng đầu nhìn Ngôn Xảo Dung, cũng phất tay ý bảo Ian đi ra ngoài.
“Lần sau đi làm không cho phép dùng nước hoa!” Anh đặc biệt thích mùi tự nhiên trên người Ngôn Xảo Dung.
“Tổng giám đốc,tôi muốn biết anh có tuân thủ ước định thả em gái của tôi hay không!” Ngôn Xảo Dung căn bản không có chú ý nghe Cao Kiều Tuyết Ngạn nói, tâm tư tất cả đều đặt ở trên người em gái của mình.
Cao Kiều Tuyết Ngạn nhíu mày một cái “tôi không nhớ là có nói qua việc muốn thả em gái em.”
“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh sao có thể lừa gạt?” Anh ta thật sự là ma quỷ! Ngôn Xảo Dung nhịn không được nước mắt chảy xuống.
“Tôi lừa em? Tôi chỉ nói sau này sẽ bảo đảm an toàn của cô ấy, cũng không phải nói là thả cô ấy.” Cao Kiều Tuyết Ngạn nhìn Ngôn Xảo Dung lệ rơi đầy mặt, trong lòng thầm đau một trận.
“Cầu xin anh thả em gái tôi, cái gì tôi cũng đáp ứng anh.” Ngôn Xảo Dung bất lực ngã ngồi trên mặt đất.
Cao Kiều Tuyết Ngạn ngồi xổm xuống, nâng mặt của cô lên. “Đây chính là tự em nói, tôi không có ép em.” Ngôn Xảo Dung rốt cục cũng tự chui đầu vào bẫy do anh thiết lập. Miệng từ từ nâng lên một nụ cười tà. “Làm tình nhân của tôi ba tháng, đến hết thời hạn tôi tự nhiên sẽ thả Ngôn Băng Tuyết.”
“Không muốn!” Ngôn Xảo Dung thực sự không tin vào lỗ tai của mình, tại sao anh anh lại muốn làm nhục mình như thế.
“Như vậy thì chuẩn bị thay em gái em nhặt xác đi!”
Bằng mức độ Ngôn Xảo Dung thương yêu em gái, Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng không tin cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của mình.
“Không… Tại sao lại yêu cầu với tôi như vậy?”
“Em chưa cần thiết phải biết nguyên nhân, em vẫn muốn duy trì tôn nghiêm của mình, hay là muốn cứu em gái em?” Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới bên cửa sổ, đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
“Tôi đồng ý với anh!” Ngôn Xảo Dung lựa chọn buông tha tôn nghiêm của mình, chỉ cần em gái bình an.
“Em bây giờ có thể tan việc, buổi tối tôi sẽ phái người đi đón em, hy vọng đến lúc đó em đừng để cho tôi thất vọng.” Cao Kiều Tuyết Ngạn ấn xuống điện thoại nội bộ, “Ian, đưa Ngôn tiểu thư về nhà!”
Ban đêm, Ngôn Xảo Dung và mẹ mình nói lời từ biệt sau đó thì đi đến một ngôi biệt thự.
Ngôn Xảo Dung cũng không mang vật dụng gì, thứ cô mang theo duy nhất chính là người cô, và một trái tim kinh hoảng lo sợ.
Ra nghênh tiếp Ngôn Xảo Dung chính là một người phụ nữ cao tuổi, không biết tại sao, cô vừa thấy được bà thì có cảm giác thật ấm áp.
Bà hòa ái dễ gần nở nụ cười xóa tan tất cả bất an cùng sợ hãi của Ngôn Xảo Dung.
“Con chính là Ngôn tiểu thư!” Bà dắt tay Ngôn Xảo Dung, dịu dàng nhìn cô.
“Gọi con Xảo Dung đi!” Mọi cử động của bà làm cho cô cảm thấy như đã quen biết từ lâu, cô đột nhiên nhớ tới bà nội khi còn sống người cũng bình dị gần gũi giống như người này.
“Xảo Dung, dì là bà vú của Tuyết Ngạn, về sau chúng ta chính là người một nhà. Con cũng giống như Tuyết Ngạn gọi dì là dì Lan là được rồi?”
“Dì Lan!” Thấy dì ấy thân thiết như thế, Ngôn Xảo Dung cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Dì Lan dắt Ngôn Xảo Dung tới đại sảnh, nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn ngồi ở trong phòng khách xem báo, tức giận nói:
“Tuyết Ngạn, con không ra đón Xảo Dung, còn ngồi ở đó!”
Tiếp theo, dì Lan mang Ngôn Xảo Dung đi tới phòng ăn. “đứa nhỏ Tuyết Ngạn này chính là như vậy, chúng ta đừng để ý đến nó!”
“Xảo Dung, những món ăn này cũng là vì con mà nấu đấy.”
Ngôn Xảo Dung nhìn một bàn đầy món ăn Trung quốc truyền thống, một trận cảm động liền dâng lên.
“Làm sao rồi! Không thích a?” Dì Lan quan tâm nhìn về phía Ngôn Xảo Dung.
“Không có, cám ơn dì Lan!”
Linh… Linh…
Cao Kiều Tuyết Ngạn nhận điện thoại, nói chuyện với nhau một hồi sau đó cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
“Dì Lan, con còn một chút việc chưa giải quyết, các người buổi tối ở nhà cẩn thận một chút!” Vừa nói, anh xoay người rời đi.
Sau khi Cao Kiều Tuyết Ngạn rời đi, dì Lan vỗ nhẹ vai Ngôn Xảo Dung. “Nó từ trước giờ chính là như vậy, nhưng bây giờ có con ở đây, dì cũng sẽ không nhàm chán.”
“Dì Lan, tại sao lại không thấy cha mẹ của Cao Kiều Tuyết Ngạn?” Ngôn Xảo Dung cảm thấy cực kỳ quái.
“Cha mẹ Tuyết Ngạn qua đời lúc nó được mười lăm tuổi, hiện tại ở nơi này chỉ còn sót có một mình thiếu gia và những người giúp việc già chúng ta.” Nói đến chuyện cũ, Dì Lan có vẻ già đi rất nhiều.
“Dì Lan, thật xin lỗi!” Bộ dáng thương tâm của Dì Lan làm cho Ngôn Xảo Dung không khỏi đau lòng.
“Xảo Dung, con biết không? Con là cô gái đầu tiên mà Tuyết Ngạn mang về nhà, dì thật là cao hứng.”
Lời của Dì Lan làm cho Ngôn Xảo Dung cảm thấy kinh ngạc, không phải mọi người đều biết Cao Kiều Tuyết Ngạn chính là một đại thiếu gia ăn chơi sao? Làm sao… Thật là làm cho người anh nghĩ không ra.
“Đồ ăn cũng nguội rồi! Xảo Dung, mau ăn đi!” Dì Lan thay Ngôn Xảo Dung gắp thức ăn, liền nhớ tới nhiều năm trước đây cả gia đình ăn cơm thật vui vẻ.
Nhìn bộ dạng ăn nhiệt tình của Ngôn Xảo Dung, bà thật hy vọng cô có thể mang đến chút không khí cho cái nhà này …
Gió đêm từ từ thổi lên, Ngôn Xảo Dung đứng ở ban công nhìn về phía dãy núi phương xa, nghĩ tới Cao Kiều Tuyết Ngạn như thế nào lại chọn mình?
Từ khe cửa, Cao Kiều Tuyết Ngạn nhìn thấy Ngôn Xảo Dung như có điều suy nghĩ, liền lặng lẽ đi vào phòng, đưa hai tay ra ôm eo nhỏ nhắn của cô. “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Ngôn Xảo Dung kinh ngạc quay đầu lại, đối mặt với cặp mắt mê người của anh.
“Xin anh đừng như vậy, Cao Kiều tiên sinh.” Ngôn Xảo Dung muốn tránh thoát ngay, nhưng hai tay của Cao Kiều Tuyết Ngạn lại ôm chặt không buông.
“Đừng quên thân phận bây giờ của em.” đầu Cao Kiều Tuyết Ngạn khẽ tựa vào trên vai của Ngôn Xảo Dung, ngửi hương thơm mê người của cô. “Thơm quá! anh muốn trong lòng của em chỉ có thể là anh, biết không?”
Ngôn Xảo Dung không biết nên tránh việc đụng chạm của anh như thế nào.
“A… Đau quá!” Thế nhưng anh lại cắn một cái ở trên vai của cô!
“Em là của anh, hiểu không? Về sau không cho phép trong lòng của em có người đàn ông khác.”
Cao Kiều Tuyết Ngạn bá đạo làm cho Ngôn Xảo Dung bị dọa sợ, cô không biết anh sao lại cậy mạnh không nói lý như thế.
“Trả lời anh! Xảo Dung.”
“Em biết.” Ngôn Xảo Dung rốt cục không nhịn được nước mắt chảy xuống.
Cao Kiều Tuyết Ngạn hôn lên đôi mắt của Ngôn Xảo Dung, cũng ở trên môi của cô khẽ hôn một cái.
“Giúp anh cởi quần áo.” anh đem tay của cô đặt ở trước ngực của mình.
Trong tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của anh, Ngôn Xảo Dung mềm mại cỡi nút áo áo sơ mi ra, nhìn thấy lồng ngực săn chắc của anh, cô thẹn thùng dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Tiếp theo, Cao Kiều Tuyết Ngạn di chuyển tay nhỏ bé của Ngôn Xảo Dung tới quần nhỏ, ý bảo muốn cô cởi xuống.
Mặt Ngôn Xảo Dung dần dần đỏ lên, tay nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Những động tác này làm cho khóe miệng của Cao Kiều Tuyết Ngạn từ từ nâng lên thành vòng cung hoàn mĩ.
Ngôn Xảo Dung đem quần áo xếp lại để ở trên bàn, quay đầu lại nhìn thấy thân thể cường tráng của anh, thẹn thùng muốn rời phòng nhưng lại chậm một bước bị Cao Kiều Tuyết Ngạn kéo trở về nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy kia của anh.
“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, Dung nhi.” Cao Kiều Tuyết Ngạn ở bên Ngô Xảo Dung nói nhỏ xong liền đi vào phòng tắm.
Ngôn Xảo Dung vô lực ngồi ở bên giường nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nước mắt cũng giống như giọt mưa mà rơi xuống.
Ngôn Xảo Dung nằm lỳ ở trên giường, đôi bàn tay trắng như tuyết không ngừng nắm lấy gối.
“Tại sao? Tại sao?” Ngôn Xảo Dung không biết mình rốt cuộc bị làm sao, sau khi nhìn thấy thân thể của Cao Kiều Tuyết Ngạn, cả trái tim liền rung động, chẳng lẽ cô yêu anh?
Cái ý niệm này lập tức bị Ngôn Xảo Dung bỏ đi, người cô yêu là Cao Kiều Tuyết Ngạn lúc trước, không phải là anh bây giờ. Mình khuất phục anh chỉ là vì muốn cứu em gái, tuyệt đối không thể đối với anh phát sinh bất kỳ tình cảm.
Tiếng nước chảy ở phòng tắm ngừng.
Tinh thần Ngôn Xảo Dung lập tức trở về, ra vẻ bình tĩnh ngồi ở bên giường, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh.
Từ phòng tắm đi ra Cao Kiều Tuyết Ngạn chỉ có một khăn tắm vây quanh ở thắt lưng đi tới bên giường ngồi xuống, cũng đem khăn lông cầm trong tay giao cho Ngôn Xảo Dung.
“Giúp anh lau khô tóc!”
Ngôn Xảo Dung êm ái giúp anh lau tóc, giữa chừng anh đột nhiên bắt được tay nhỏ bé của cô, đặt ở trên bắp đùi của mình.
“Dung nhi, nhìn anh!” Cao Kiều Tuyết Ngạn nhu tình nói, anh muốn biết cô tại sao luôn lo sợ chống lại ánh mắt của mình.
Thấy Ngôn Xảo Dung chậm chạp không chịu ngẩng đầu lên, anh liền tức giận đi ra khỏi phòng.
Ngôn Xảo Dung co rúc ở trên giường, nước mắt từng giọt chảy xuống. “Anh biết không? Mỗi khi anh nhìn em chăm chú, anh giống như nhìn thấu được em, em thật sự rất sợ, sợ anh nhìn thấu bí mật trong lòng em.”
Đứng ở ngoài cửa Cao Kiều Tuyết Ngạn nghe lời của Ngôn Xảo Dung thì vô cùng giật mình.
Rốt cuộc là cô có chuyện gì gạt anh đây?
Anh từ khe cửa nhìn thấy Ngôn Xảo Dung ngủ say, vì vậy chậm rãi đi tới bên giường, nhìn thấy mắt của cô khi ngủ còn đọng lại nước mắt liền làm cho tim của anh đau.
“Dung nhi, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình yêu của anh sao?”
Anh khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Xảo Dung, kìm lòng không được liền hôn lên đôi môi của cô.
Mấy ngày sau, hình thức Cao Kiều Tuyết Ngạn cùng Ngôn Xảo Dung ở chung vẫn như cũ.
Cao Kiều Tuyết Ngạn sau khi tan việc thì về nhà, nhưng ăn cơm tối xong lại trở về công ty, cho đến đêm khuya vắng người mới về nhà, thậm chí có lúc ngay cả thời gian cơm tối cũng không về nhà.
Dì Lan ở bên cạnh Ngôn Xảo Dung nửa bước cũng không rời, từ sau khi cô tới, căn bản không phải là Cao Kiều Tuyết Ngạn quá bận rộn mà là viện cớ công việc để trốn tránh Ngôn Xảo Dung, bà bây giờ không biết bọn họ là làm sao.
Ngôn Xảo Dung lặng lẽ đứng ở ban công, không chớp mắt nhìn chằm chằm sân nhà.
“Xảo Dung, có phải hay không muốn gặp Tuyết Ngạn?”
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Ngôn Xảo Dung làm cho dì Lan đau lòng đem cô ôm vào trong ngực.
“Dì Lan, thật xin lỗi, để cho dì phải lo lắng.” Ngôn Xảo Dung không muốn cho bất kỳ người nào nhìn thấy mặt yếu ớt của mình, vì vậy lau nước mắt xoay người đi vào phòng.
Ngôn Xảo Dung lấy tấm hình có chút ố vàng đã cất giữ từ lâu ra, người trong hình khiến cho cô hồi tưởng đến bà nội đã mất, làm trái tim cô ấm áp.
“Tại sao muốn đối với em như vậy, chẳng lẽ anh thật quên em sao? Em biết mình bất luận cố gắng thế nào, cũng không cách nào đè nén nỗi nhớ trong lòng đối với anh. Em không phải là không yêu anh, chẳng qua là, em muốn anh như trước đây ôn văn nho nhã, thiện giải nhân ý (khéo hiểu lòng người). Mấy ngày ở chung làm cho em biết, anh có lẽ thật sự đã quên em, anh biết em đau lòng lắm không? Em thật không biết mình rốt cuộc có nên hận anh hay không!”
Không lâu, cô đứng dậy tiến vào phòng tắm, đứng ở trước gương tự nói với mình: “Ngôn Xảo Dung, mày phải thực hiện lời thề! Hạnh phúc là do chính mình làm nên”
Kể từ mười lăm năm trước sau khi gặp gỡ người con trai đó, cô liền thề rằng sẽ không rung động trước bất kì người đàn ông nào, nếu như có cơ hội để cho cô gặp anh lần nữa, bất kể dùng phương pháp gì, cô cũng phải làm cho anh yêu cô.
Lúc này, Ngôn Xảo Dung ở trong lòng quyết định.
Ngôn Xảo Dung đi tới công ty, bất kể ngăn cản hay dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Tuyết Ngạn, anh…” Đẩy cửa ra nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn đang họp, Ngôn Xảo Dung ngượng ngùng mà đóng cửa lại.
“Mấy người đi ra ngoài trước!” Cao Kiều Tuyết Ngạn trong lòng dâng lên một trận vui sướng, mấy ngày nay bề bộn công việc đến đêm khuya mới có thể về nhà, nhưng bất luận đã trễ thế nào anh cũng sẽ đến phòng xem cô, nhưng Ngôn Xảo Dung cô đã sớm ngủ say, thật khó có được ngày tương đối thoải mái như hôm nay, tính về sớm một chút xem giai nhân, không nghĩ tới cô lại chạy đến công ty tìm mình. Nhìn cô hình như gầy đi rất nhiều, anh không khỏi tự trách vì công việc mà quên giai nhân.
Cao Kiều Tuyết Ngạn đè nén nội tâm vui sướng xuống, kêu Ian mời Ngôn Xảo Dung tiến vào.
Ngôn Xảo Dung không biết vì sao sau khi nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn, thì đột nhiên ở trong lòng liền nổi giận.
“Tại sao muốn trốn tránh? Tại sao không trở về nhà?”
Nhìn thấy Ngôn Xảo Dung bởi vì quan tâm mình mà tức giận, Cao Kiều Tuyết Ngạn thật là cao hứng.
“Công ty anh gần đây bận rộn, cũng khuya mới trở về, em bởi vì không thấy anh mà tức giận, có đúng hay không?”
“Không phải!” Tim của Ngôn Xảo Dung đập chậm một nhịp.
“Được rồi, tối nay anh còn có buổi xã giao, em về trước đi!” Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng không tin Ngôn Xảo Dung sẽ không rơi vào bẫy của mình.
“Không đi không được sao?” Chẳng lẽ công việc thật sự quan trọng hơn cô sao?
“Nếu như em đáp ứng yêu cầu của anh, anh sẽ không đi.”
“Yêu cầu gì?”
Cao Kiều Tuyết Ngạn nâng cằm xinh xắn của Ngôn Xảo Dung lên, tà ác mà cười nói: “Tối nay đi cùng anh.”
“Cùng anh? Tại sao muốn em đi cùng anh?” Ngôn Xảo Dung không hiểu mà mở to mắt long lanh nước.
“Bởi vì tối nay anh muốn làm chuyện xấu.” Cô làm sao mà nghe không hiểu đây!
Ngôn Xảo Dung dùng ánh mắt khác thường đảo quanh ở trên người Cao Kiều Tuyết Ngạn, không biết bây giờ anh muốn làm chuyện gì.
Một ý niệm thoáng qua trong óc của cô, chắc không phải đã bệnh rồi chứ?
“Em rốt cuộc có đáp ứng hay không?” Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm cô, không có ý tốt mà cách y phục vuốt ve thân thể của cô một cách hứng thú.
Ngôn Xảo Dung chợt xoay người chủ động hôn Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Cao Kiều Tuyết Ngạn vì hành động bất thình lình của cô mà kinh ngạc.
“Tuyết Ngạn, anh sẽ vĩnh viễn yêu em sao?” Cô thật không có cảm giác an toàn, giống như tùy thời mình sẽ mất đi anh, lại tiếp tục hôn lên môi của anh.
“Chuyện sau này anh không biết, cũng không muốn biết.”
Chuyện gì đang xảy ra đây, cô thế nào lại chủ động dịu dàng như thế.
Ngôn Xảo Dung như trêu đùa cắn một ngụm ở trên ngực của anh.
“Dung nhi, đừng chọn trêu chọc anh!” Anh không thể chịu nổi trêu đùa như vậy.
Ngôn Xảo Dung không nói hai lời liền kéo tay anh vui vẻ mà rời khỏi công ty, cùng nhau đi tới bãi đậu xe.
Bây giờ cô chỉ muốn được yêu Cao Kiều Tuyết Ngạn, cho dù anh chỉ đem mình làm tình nhân cũng không sao.
Ngôn Xảo Dung nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Cao Kiều Tuyết Ngạn, thật không dám tin anh sẽ vì mình mà ngừng lại trò chơi tình yêu; cô nhẹ vỗ gương mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn một cái sau đó đắc ý muốn chạy trốn, lại bị anh chiếm lấy.
“Dung nhi, hãy yêu anh! Đem tâm giao cho anh, anh sẽ cẩn thận che chở.”
“Đưa tay ra.”
Ngôn Xảo Dung đem bàn tay của cô chậm rãi để vào trong tay anh. “Chúng ta về nhà đi!”
Trong ba tháng này cô sẽ bỏ ra tất cả tình cảm, ba tháng sau, cô sẽ không có gì tiếc nuối mà rời đi. Ngôn Xảo Dung lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng.
Đêm nay, bầu trời vô cùng lộng lẫy xinh đẹp (tinh không phá lệ ánh sáng ngọc xinh đẹp), nghĩ đến sự ôn nhu của Tuyết Ngạn và sự yêu thương của Dì Lan đối với cô, Ngôn Xảo Dung liền cảm giác cô rất tàn nhẫn.
“Đang suy nghĩ gì?” Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm eo nhỏ nhắn của Ngôn Xảo Dung, thương yêu xoay người cô. “Em hơi gầy! Dung nhi, nghe nói em không ăn cơm, có chuyện gì phiền lòng sao?”
“Chính là anh nha! Ai bảo anh cũng không trở về nhà.”
Ngôn Xảo Dung bộ dạng nũng nịu làm cho Cao Kiều Tuyết Ngạn yêu cực kỳ!
“Đúng vậy! Dung nhi, lần sau anh không dám.” Cao Kiều Tuyết Ngạn thích thú trêu chọc nói, anh rất mừng vì cô đã giao ra tình cảm cho anh, nhưng lại sợ cô sẽ âm thầm trốn anh mà đi.
“Anh làm trò!” Ngôn Xảo Dung bị trêu chọc rất vui vẻ, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ngay vào thời khắc này đây, để cho anh và cô vĩnh viễn có thể vui vẻ như vậy, nhưng mà có thể sao? Cao Kiều Tuyết Ngạn chẳng qua là đem cô trở thành tình nhân mà không phải là người yêu.
“Dung nhi, em biết không? Kể từ sau khi cha mẹ anh qua đời, anh cũng chưa từng có niềm vui. Nhưng bây giờ có em làm bạn, anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Em có phải có ma lực gì hay không, làm cho anh mê muội, trầm luân?”
Lời của Cao Kiều Tuyết Ngạn làm cho Ngôn Xảo Dung hoàn toàn sụp đổ, cô không đáng giá để anh bỏ ra nhiều như vậy, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ không thể nào rời khỏi anh được.
“Tuyết Ngạn, tại sao là em?” Chẳng lẽ Cao Kiều Tuyết Ngạn không có quên cô?
“Anh cũng không biết, có lẽ đây chính là duyên phận đi!”
Có lẽ thật sự anh đã quên cô! Thời gian thật sự có thể làm người ta quên tất cả, cố gắn dấu đi sự đau lòng, đối với anh mà nói có lẽ chẳng qua là việc nhỏ, nhưng mà cô lại vì vậy mà yêu anh!
“Dung nhi, em xem có sao băng kìa!”
Ngôn Xảo Dung vội vàng nhắm hai mắt lại cầu nguyện, Cao Kiều Tuyết Ngạn từ phía sau lưng lặng lẽ lấy ra một đôi nhẫn.
“Cầu nguyện cái gì?”
“Nguyện thượng đế cho cha em mau chóng khỏi bệnh, còn anh?”
Cao Kiều Tuyết Ngạn đem chiếc nhẫn đưa đến trước mắt Ngôn Xảo Dung. “Hy vọng có người có thể giúp anh đeo nó lên, em nguyện ý không?”
Cao Kiều Tuyết Ngạn cầm một chiếc nhẫn đeo lên tay Ngôn Xảo Dung, tiếp đó lấy một cái khác giao cho cô.
Ngôn Xảo Dung đeo chiếc nhẫn lên tay Cao Kiều Tuyết Ngạn, sau đó nhón chân lên hôn trộm lên môi của anh một cái.
“Dung nhi, anh sẽ mãi mãi bên em, sánh ngang cùng trời đất, biển cạn đá mòn.”
Ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát của Ngôn Xảo Dung, Cao Kiều Tuyết Ngạn dùng cằm nhẹ nhàng ma sát mái tóc của cô.
“Khuya lắm rồi, ngày mai anh còn phải làm việc, đi ngủ sớm một chút đi!”
“Cũng tốt.” Cao Kiều Tuyết Ngạn dẫn Ngôn Xảo Dung tới mép giường, đỡ cô lên giường sau đó xoay người rời đi.
Đột nhiên, Ngôn Xảo Dung lao xuống giường, chạy đến sau lưng Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm lấy anh.
“Tuyết Ngạn, anh… Có thể ở lại bên em không?”
“Tại sao?”
“Em sợ là sau khi mình ngủ dậy sẽ không còn được gặp lại anh!”
Cao Kiều Tuyết Ngạn dịu dàng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung, hai người cùng nhau nằm trên giường, cho cô tựa vào lồng ngực săn chắc của mình, chỉ chốc lát sau cô liền ngủ thiếp đi.
Cao Kiều Tuyết Ngạn di chuyển thân thể muốn trở về phòng, không nghĩ tới lại nghe thấy Ngôn Xảo Dung nói mê: “Tuyết Ngạn, em thật là sợ, đừng rời khỏi em!” Anh đau lòng mà hôn cái trán của cô, nằm ở bên cạnh cô chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, rồi sau đó không biết gì mà từ từ thiếp đi.
Ánh mặt trời trải khắp mặt đất, chút ánh sáng nhạt xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Ngôn Xảo Dung bị ánh sáng chói mắt đánh thức, xoay người nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Hai mắt mê người, cái mũi cao thẳng, thật là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời.
Ngôn Xảo Dung không nhịn được mà khẽ vuốt môi mỏng của Cao Kiều Tuyết Ngạn, ai ngờ đột nhiên anh lại cắn ngón tay của cô.
“Anh cắn người ta!” Ngôn Xảo Dung làm nũng mà đánh Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Sao lại dậy sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa?”
Ngôn Xảo Dung lắc đầu một cái, cô cong người nằm trọn vào lòng Cao Kiều Tuyết Ngạn. “Em sợ anh sẽ để lại một mình em.”
“Đứa ngốc, anh sẽ không để em lại một mình.” Cao Kiều Tuyết Ngạn cưng chìu mà xoa xoa mái tóc của Ngôn Xảo Dung.
“Tuyết Ngạn, em muốn đi làm cùng với anh, có được hay không?”
“Tại sao? Dì Lan đối với em không tốt à?!”
“Mới không phải! Dì Lan đối với em tốt vô cùng, nhưng mà ở nhà thật nhàm chán, để cho em đi đi!”
“Anh suy nghĩ một chút.” Muốn giai nhân của anh đi khắp nơi để cho người ta nhìn, không bằng đem cô khóa ở nhà.
“Tuyết Ngạn, cho em đi làm đi!” Nhìn bộ dáng Cao Kiều Tuyết Ngạn như không chịu, Ngôn Xảo Dung không thể làm gì khác hơn là xuất tuyệt chiêu.
“Nếu như anh không để cho em đi, em sẽ không ăn cơm.” Cũng không tin anh sẽ chịu để cô thương tổn tới mình như vậy.
“Được, anh đầu hàng! Cho em đi được chưa!” Cao Kiều Tuyết Ngạn không chịu nổi Ngôn Xảo Dung trừng phạt anh như vậy.
“Cám ơn anh, em cũng biết anh hiểu em nhất.”
“Mau xuống lầu ăn sáng, nếu không lúc này dì Lan sẽ đột kích đến kiểm tra.”
Hai người giúp nhau thay quần áo, vội vã chạy xuống lầu.
Dì Lan nhìn hai người nô đùa ầm ĩ từ trên thang lầu chạy xuống, mừng rỡ: “Xảo Dung thật là một thiên sứ, kể từ khi con tới, cả nhà tràn đầy ấm áp, Tuyết Ngạn cũng thay đổi cởi mở hơn nhiều.”
“Dì Lan, con tới giúp một tay!” Ngôn Xảo Dung đi vào phòng bếp cầm bộ đồ ăn ra, bày ở trên bàn chỉnh tề.
“Tuyết Ngạn, lúc này mang Xảo Dung đi ra ngoài đi dạo một chút sao?!”
“Dì Lan, dì đi cùng với chúng con nha!” Ngôn Xảo Dung làm nũng tựa vào trên vai Dì Lan.
“Dì không cần đi làm kỳ đà cản mũi của mấy con, mau ăn! Ăn xong rồi để đó chờ dì trở lại dọn dẹp.”
“Dì Lan, dì muốn đi đâu à?” Dì Lan vội vàng như thế, Cao Kiều Tuyết Ngạn cảm thấy có cái gì không đúng.
“Dì đã hơn mười năm không gặp bạn cũ nên dì muốn đi gặp, dì muốn đi đón bà ấy. Đúng rồi! Tuyết Ngạn, con không phản đối cho bà ấy ở nhà chúng ta chứ?”
“Cái nhà này có lúc nào mà con được làm chủ đâu?” Cao Kiều Tuyết Ngạn cố ý chọc ghẹo Dì Lan, không nghĩ tới bà lại tưởng thật.
Dì Lan khi nghe lời của Cao Kiều Tuyết Ngạn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
“Nói đùa với dì thôi! Con sao lại không hoan nghênh, con mừng còn không còn kịp đó!”
“Con cái đứa nhỏ này, lại thích hù dọa dì!” Nói xong, Dì Lan liền vội vã mà rời đi.
Hai người bọn họ tiếp tục bữa ăn sáng.
“Thật là đẹp!” Ngôn Xảo Dung đứng ở trên đá san hô, nhìn sóng biển vỗ vào tạo lên một luồng bọt sóng.
“Mỗi khi anh có tâm tình phiền muộn, cũng sẽ tới đây đối với biển rộng mà hô to, lòng vì vậy mà bình tĩnh rất nhiều. Nhưng kể từ khi gặp em, thì ít tới chỗ này.”
Ngôn Xảo Dung quay đầu lại nhìn về phía Cao Kiều Tuyết Ngạn, nói cho cùng, cô cũng giống như anh trước kia là quá buồn bực.
“Dung nhi, nếu như có thể, thật hy vọng chúng ta ở bên nhau mãi mãi.”
Em cũng hy vọng, nhưng mà thật xin lỗi, em không đủ khả năng để đem trái tim này cho anh, em không đủ tư cách yêu anh.
“Dung nhi, bất kể phát sinh chuyện gì, anh muốn em biết, anh không thể không có em.”
Giác quan thứ sáu của Cao Kiều Tuyết Ngạn nói cho anh biết, một ngày nào đó Ngôn Xảo Dung sẽ lặng lẽ mà ra đi, tuy không muốn tin, nhưng mà vẫn sợ.
Cao Kiều Tuyết Ngạn cầm bàn bàn tay nhỏ bé của Ngôn Xảo Dung “tay của em lạnh quá, chúng ta trở về thôi!” Anh đem áo khoác của mình khoác cho Xảo Dung rồi ôm cô lên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...