Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió


Vương Nam quay lại thành phố, nhưng cậu biết mình rất nhanh sau đó sẽ không còn thuộc về nơi này.
Điều không ngờ đến chính là, việc đóng gói hành lý lại tiêu tốn nhiều thì giờ như vậy. Nguyên bản cậu vốn định thứ gì bỏ lại được thì bỏ, thứ gì cần mang theo thì đóng gói. Nhưng mỗi lần dọn dẹp, Vương Nam đều phải ngừng lại. Quần áo Lí Trọng mua, những món đồ trang trí bọn họ cùng mua, vài cuốn sách, giường… tất cả đều làm Vương Nam không tự chủ mà dừng lại. Sau đó đốt một điếu thuốc, lẳng lặng phát ngốc.
Chỉnh chỉnh dừng dừng, qua vài ngày Vương Nam mới làm xong. Mọi đồ vật đều chứa hình ảnh của cậu và Lí Trọng. Chung quy Vương Nam cũng không thể vứt đi, chỉ đóng gói. Cậu muốn mang chúng theo bên cạnh mãi mãi.
Ngày thu dọn xong, Vương Nam đơn độc ngồi nhìn gian phòng trống trải, một ánh nắng chiều chiếu vào, mang theo hình ảnh những hạt bụi nhảy múa trong không trung. Vương Nam nhìn quanh bốn phái, không khỏi cảm khái. Bốn năm đại học cùng sau năm đi làm, thì ra mình đã lưu lại thành phố này hơn mười năm. Gian phòng này là nơi lưu lại dấu vết thanh xuân đáng giá nhất của cậu, thành phố này từng mang đến cho cậu nhưng ký ức trân quý, cũng để lại vết thương trí mạng.
Giờ đây, khi Vương Nam sắp đi, mọi thứ sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Cậu bỗng nghĩ mình cứ như vậy mà bắt đầu cuộc sống mới sao? Trước khi đi, Vương Nam chỉ muốn gặp hai người: Liễu Dược Dược và Từ Đan Lôi.
Khi Liễu Dược Dược nhận điện thoại của Vương Nam, nàng có chút bất ngờ. Nửa năm liền không thấy chút tin tức gì của cậu, nay người này lại thình lình xuất hiện, thật khiến cho người ta vừa mừng vừa sợ!
– “Dạo này cậu chết ở đâu vậy?”. Vừa gặp, Liễu Dược Dược đã ồn ào.
– “Cậu sao lần nào cũng ồn ào như vậy, không thể giả làm thục nữ một chút sao?”.
– “Vương Nam cậu rốt cuộc đã đi đâu? Nửa năm mất tích? Điện thoại đi động, máy nhắn tin đều không liên lạc được. Đã vậy còn nghỉ việc. Cậu làm gì mờ ám sao?”. Gặp Vương Nam, Liễu Dược Dược rất vui mừng, hàng loạt câu hỏi không ngừng tung ra.
– “Đến Tây Tạng, sưu tầm dân ca”. Vương Nam bông đùa.
– “Tây Tạng?! Thật không? Vậy quà của tôi đâu?”. Liễu Dược Dược xòe tay đòi quà.
– “Khụ”. Vương Nam có chút lúng túng, cậu quả thật không nhớ phải mua quà cho bạn bè.

– “Sao lại không có?”. Nàng thất vọng thu tay. “Vậy lão nhân gia ngài nghĩ gì mà hôm nay muốn gặp tôi? Lại còn chủ động gọi điện thoại?”.
– “Liễu Dược Dược, tôi sắp đi”. Vương Nam mỉm cười.
– “Đi đâu? Đến Tây Tạng tìm vợ?”. Nàng bông đùa.
– “Không phải, tôi muốn xuống phương Nam lập nghiệp. Vài hôm nữa sẽ đi”.
– “Thật không? Cậu đến nơi đó làm gì? Có việc ở đó sao?”. Liễu Dược Dược giật mình.
– “Chưa có. Chẳng qua muốn đổi chỗ. Nơi này làm phiền tôi quá nhiều, không muốn đi cũng phải đi”. Vương Nam lặng lẽ châm một điếu thuốc.
– “Cậu học đòi hút thuốc khi nào? Không có tiền đồ gì cả. Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành lại bỏ đi?”. Nàng tin những lời Vương Nam nói là sự thực.
– “Cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì? Thực sự phải đi, không vì gì cả. Chẳng qua muốn thay đổi hoàn cảnh sống, thành phố này tôi ở cũng đủ lâu rồi”. Vương Nam rít mạnh một hơi thuốc.
– “Nhưng như vậy cũng quá đường đột. Cậu sau này đừng có biến mất như vậy nữa được không, nếu không mọi người sẽ vì cậu mà phát bệnh tim”. Liễu Dược Dược bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, cũng có chút thương cảm.
Rượu và món ăn được mang lên, Liễu Dược Dược cố ý muốn uống rượu. Nàng không nỡ rời xa Vương Nam. Vài năm nay, tuy hai người không trở thành tình nhân, nhưng Vương Nam nghiễm nhiên đã trở thành người bạn thân nhất của nàng. Mỗi khi gặp chuyện, mình đều nghĩ đến Vương Nam. Nàng cũng không câu nệ mà bộc lộ suy nghĩ bản thân trước mắt cậu, tuy rằng Vương Nam chưa bao giờ tâm sự cho nàng nghe chuyện của mình.
Uống rượu đến một nửa, Liễu Dược Dược đột nhiên yếu ớt nói: “Vương Nam, cậu không phải có chuyện gì gạt tôi đấy chứ? Mấy năm nay, có chuyện gì tôi đều kể cho cậu nghe. Cậu nếu có khó khăn gì, nhất định cũng phải nói cho tôi biết”.
– “Tôi thì có chuyện gì, đến, uống rượu đi”. Vương Nam thực sự không thể kể cho Liễu Dược Dược nghe mọi chuyện.
– “Vương Nam, có phải cậu và Lí Trọng xảy ra chuyện gì không?”. Liễu Dược Dược trầm ngâm một lúc, vẫn là hỏi ra.

Chiếc đũa trên tay Vương Nam run nhẹ: “Không có. Sao lại hỏi vậy?”.
– “Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy là lạ. Trong khoảng thời gian cậu biến mất nửa năm, anh Lí có đến tìm tôi hai lần, nói là mời tôi dùng cơm, nhưng thực ra anh ấy luôn hỏi thăm tin tức cậu. Hai người bởi vì chuyện thiết kế nội thất lần trước mà cãi nhau, bây giờ còn chưa hòa hảo sao?”.
– “Thi thoảng cũng có gặp nhau, nhưng không thường xuyên”. Nhắc đến Lí Trọng, Vương Nam vẫn còn cảm thấy đau lòng.
– “Vương Nam, kì thực— cũng không có gì— Khụ, thôi, không nói nữa. Cậu nhất định phải hạnh phúc”. Liễu Dược Dược ậm ờ nửa ngày, cũng không tiếp tục nói nữa. Hai người liền cạn li, uống rượu.
– “Vương Nam, về phương Nam phải làm việc cho ra trò, tạo đựng sự nghiệp. Nếu không thì đừng quay về nhìn mặt tôi”. Liễu Dược Dược đã bắt đầu say.
– “Yên tâm. Tôi không thành công sẽ không quay về tìm mọi người. Cậu cũng mau tìm một người tin cậy mà kết hôn đi, tôi không muốn khi trở về, lại thất cậu sụt sùi cùng tôi ngồi nhậu thế này”.
– “Cậu nghĩ cậu có thể trốn khỏi sao? Nếu tôi không gả được thì cậu liền cưới tôi đi? Cậu nếu không cưới tôi, cậu sẽ biến thành cháu tôi”.
– “Được, nếu không cưới cậu, tôi sẽ là cháu cậu”. Vương Nam ha ha cười.
Hai người uống đến đỏ mặt, uống đến tâm say.
Ăn cơm xong, Vương Nam theo thói quen đón xe đưa Liễu Dược Dược về nhà, hết thảy đều là những hành động bình thường trong quá khứ. Từ biệt xong, Liễu Dược Dược đột nhiên có chút xúc động.
– “Khi nào đi? Tôi sẽ đến tiễn cậu”.
– “Không cần. Sau khi đến nơi tôi sẽ gọi điện cho cậu”.
– “Vương Nam, ôm một cái”. Liễu Dược Dược mở hai tay.

Hai người gắt gao ôm nhau, Liễu Dược Dược liền thấp giọng mà khóc, Vương Nam vỗ về bờ vai nàng.
– “Đến nơi thì phải gọi điện thoại cho tôi. Không được biến mất như lần trước nữa biết không?”. Nàng nghẹn ngào.
– “Được, tôi đồng ý với cậu. Liễu Dược Dược, tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Nếu có gặp Lí Trọng, cậu không cần nói gì đến chuyện của tôi, được không?”. Nàng gật đầu thật mạnh.
Trước khi đi, Vương Nam hẹn gặp Từ Đan Lôi. Từ Đan Lôi vốn định từ chối, nhưng Vương Nam nói cậu sắp đi. Lúc này nàng mới đồng ý.
Hai người có đến hai năm không gặp mặt, ai cũng có khác biệt. Vương Nam có vẻ ngày càng trầm mặc, nàng cũng bắt đầu có dấu vết thời gian rồi.
– “Chị Từ, vài hôm nữa em sẽ đi”. Cuối cùng, Vương Nam cũng có thể nhìn thẳng Từ Đan Lôi.
– “Sao lại đi? Bên kia có công việc tốt hơn?”.
– “Không phải. Em còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra”. Vương Nam lại nhóm một điếu thuốc.
– “Chị Từ, em và Lí Trọng chia tay rồi”.
– “Vậy sao?”. Nàng cười khổ một tiếng.
– “Vì lí do này cậu mới rời đi?”.
– “Ưm”. Vương Nam gật đầu. Chuyện của cậu và Lí Trọng, ngoại trừ cha mẹ hai bên thì Từ Đan Lôi là người thứ ba biết chuyện.
– “Tại sao?”.
– “Khụ, một lời khó nói hết. Chị Từ, xin lỗi”.
– “Thôi đi, cậu nói lảm nhảm gì vậy?”. Nàng khoát tay.

– “Vương Nam, cậu cảm thấy chỉ cần trốn chạy thì có thể thoát khỏi mọi thứ sao? Cậu biết không, chị ly hôn rồi”. Từ Đan Lôi nhàn nhạt nói.
– “A?”. Vương Nam giật mình, nhưng cũng hiểu rõ hàm ý trong lời cô.
– “Chị Từ”, Vương Nam ho khan, “nếu có thể, chị và Lí Trọng…”.
– “Không thể”. Từ Đan Lôi dứt khoát cắt ngang lời cậu. “Vương Nam, mọi người không phải là con nít nữa. Nói chia tay là chia tay, nói ở bên nhau thì sẽ ở bên nhau. Chuyện tôi ly hôn không liên quan gì đến Lí Trọng. Tất cả cũng chỉ vì ban đầu chị quá nóng vội với cuộc hôn nhân của mình, nến chị hi vọng cậu cũng không gặp phải sai lầm như vậy. Chị từng có lúc mong hai người chia tay. Hiện tại chị đã thông suốt rồi. Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, có được người mình yêu bầu bạn sớm hôm là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Đồng tính hay dị tính đều không phải là vấn đề. Vương Nam, cậu nghĩ kĩ rồi sao?”.
Vương Nam cắn chặt môi gật đầu.
– “Vậy chúc cậu thuận lợi, cũng chúc cậu hanh phúc”. Từ Đan Lôi rót rượu, chạm cốc với Vương Nam.
Vương Nam vẫn thật vui mừng, đến cuối cùng, cậu cũng có thể thẳng thắn đối diện Từ Đan Lôi. Người phụ nữ này từng một thời là khúc mắc không nhỏ trong lòng cậu. Hiện tại có thể tâm bình khí hòa cùng nhau uống chén rượu, cậu cũng không còn gì nuối tiếc.
Ngày Vương Nam đi, trời xanh ngắt. Phương bắc đã vào tháng Tám mùa thu. Trong gió có một tia mát mẻ và chớm lạnh.
Ngày đi, cậu không thông báo cho ai. Một mình kéo va-li ra sân bay, nhìn phong cảnh thành phố trôi qua sau khung cửa, cuối cùng mình cũng phải đi! Thành phố này, chỉ còn lại người cậu có muốn gặp cũng không thể gặp được, Lí Trọng.
Xin lỗi, Lí Trọng. Chúc anh hạnh phúc! Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em!
….

Lần này, Vương Nam đi đến năm năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui