Trầm tư, trầm mặc, kiệm lời. Ba từ này là tình trạng hiện tại của Vương Nam. Cậu không có tâm trạng gọi điện cho Lí Trọng. Mình còn vội đến sứt đầu mẻ trán, liền không có ý định làm phiền đến tâm trạng của người khác.
Một hôm, Vương Nam đột nhiên nhớ ra đã vài ngày Lí Trọng chưa gọi điện đến. Cậu có chút khó hiểu, theo lý thuyết, anh không thể hững hờ trong tình huống này. Cậu gọi điện cho anh:
– “Anh, gần đây anh vẫn khỏe chứ?”.
– “Vương Nam, cha anh đang nằm viện”. Lí Trọng hữu khí vô lực, giọng nói cũng tựa như một đứa bé.
– “Ah?! Sao lại vậy?”. Vương Nam đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại một trận, tại sao mọi chuyện đều cùng xảy ra một lúc?!
– “Ông cụ đột nhiên bị xuất huyết não”. Lí Trọng than nhẹ.
– “Xuất huyết não?! Có… nghiêm trọng không?”.
– “Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bác sĩ nói sau này sẽ không nói được, hơn nữa có thể bị liệt nửa người”. Lí Trọng lại lần nữa thở dài.
Ngày đó, khi anh chạy đến bệnh viện đã thấy cha hôn mê. Chân anh cũng muốn nhuyễn ra! Lí Trọng điên cuồng cầu bác sĩ cứu lấy cha mình. Anh gọi điện nhờ vả khắp nơi, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, cha không thể mất! Anh tuyệt không để ông cụ ra đi! Qua một trận cấp cứu, tình hình cũng ổn định. Nhiều ngày qua, Lí Trọng không ăn uống gì, chỉ túc trực bên giường bệnh. Hiện tại anh mới hiểu được, cảm giác cha sắp mất đáng sợ đến mức nào! Bình thường cha vẫn hay động tay động chân mắng chửi mỗi khi mình làm sai chuyện, đôi khi hai cha con còn rất khắc khẩu. Nhưng thời khắc ấy, khi ý thức rằng cha có thể sẽ mất đi, anh tình nguyện dùng sinh mệnh chính mình để đổi lại vài năm trường thọ cho cha. Nhing ông trên giường bệnh, anh chỉ có thể tự trách, cũng vì anh mà cha mới thành thế này. Ngày đó, nếu Lí Trọng không một mực bỏ đi, nếu anh có thể quỳ xuống van xin cha đồng ý, có thể mọi chuyện đã không như bây giờ. Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
– “Anh đang ở bệnh viện nào? Bây giờ em chạy qua”. Vương Nam vừa nghe mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, liền vội vã muốn đến.
– “Vương Nam, em đừng tới đây. Hiện tại ông cụ cũng không thể nói chuyện”. Lí Trọng viện cớ. Giờ này mà Vương Nam xuất hiện, không phải là thêm dầu vào lửa sao.
– “Dù sao em cũng phải đến. Sao anh không nói sớm cho em biết? Mấy ngày nay chắc anh mệt sắp chết rồi, anh ổn không?”.
– “Em đừng hỏi nữa. Đừng nên qua đây, một mình anh chăm sóc đủ rồi, đợi vài ngày nữa hãy đến”.
– “Anh sao vậy? Chuyện lớn như thế cũng không nói cho em biết một tiếng? Sao chứ? Em sẽ đi gây sự sao?”. Vương Nam bắt đầu tức giận.
– “Vương Nam, hiện tại cha anh thực sự không gặp ai được đâu. Em không cần lo lắng, có bạn anh trông giúp rồi”.
Cậu càng nghe càng tức giận? Bạn bè giúp anh chăm nom ông cụ? Mình thế nhưng lại không bằng một người bạn của anh sao? Chuyện lớn như vậy, Lí Trọng cũng không buồn gọi ình một tiếng, ngược lại còn đi tìm bạn bè giúp đỡ!
– “Lí Trọng, em có tính là bạn anh không? Anh nếu cứ thế này em rất bực!”.
– “Vương Nam! Cha… biết hết chuyện của chúng ta rồi…”.
Vương Nam còn đang tức giận Lí Trọng, vừa nghe xong đã ngây ngẩn.
– “Làm sao mà biết được? Anh nói sao?”.
– “Không phải, ưm, xem như là vậy đi. Vương Nam, em đừng hỏi nhiều, hiện tại đã thế này, vài hôm nữa lại nói tiếp đi. Đợi cha khỏe hơn một chút em hãy đến. Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây”.
Lí Trọng ậm ừ nhưng không nói gì thêm. Nhưng anh ấp a ấp úng như thế, lại làm Vương Nam thêm mẫn cảm. Nói như vậy, chuyện ông cụ phát bệnh chắc chắn có liên quan đến bọn họ. Cậu gian nan nói một câu: “Vậy anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe” rồi cúp máy.
Buông điện thoại, Vương Nam ngồi thẫn thờ. Cha anh ấy làm sao mà biết được? Lí Trọng nói không phải anh làm, lại còn nói “xem như là vậy đi”. Vương Nam dần dần hiểu ra, nhất định làm mẹ làm! Chắc chắn! Chắc chắn mẹ đã gọi điện ẹ Lí Trọng, mới có ngày hôm nay! Vương Nam giận tun người! Cậu không ngờ mẹ sẽ trực tiếp gọi điện cho người nhà đối phương như vậy. Bản thân mình đã cố gắng kéo dại tình huống, nhưng lại quên mất mẹ sẽ không để yên mọi chuyện! Trách không được vài hôm nay nàng không hối thúc mình nữa, thì ra là như vậy! Cậu cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ, cậu muốn hét lên nhưng lại không được, mẹ thực sự rất quá đáng!
Sắc mặt Vương Nam tái nhợt, Mạnh Hạo Nhiên ngồi đối diện cũng nhận ra điểm khác thường. Thời gian gần đây, Vương Nam giống như có tâm sự, mỗi ngày mặt ủ mày chau đến công ty. Nhưng sắc mặt kém như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
– “Vương Nam, có chuyện gì sao?”.
Cậu không nói gì, chỉ cầm lấy áo khoác rồi lao ra khỏi phòng.
Khi mẹ Vương Nam nhìn thấy gương mặt tức giận của cậu, nàng có chút giật mình. Từ hôm đó đến nay, đứa con luôn cúi đầu tang thương. Nhưng hôm nay lại không như vậy.
– “Mẹ, con hỏi mẹ, có phải mẹ đã gọi điện thoại ẹ Lí Trọng không?”. Mặt Vương Nam đỏ bừng, anh mắt cũng hung hãn đến dọa người.
– “Đúng, sao vậy?”. Nàng biết rõ vì sao con trai nổi giện đến vậy, xem ra chuyện bên nhà Lí Trọng đã bắt đầu rục rịch. Thế này cũng tốt! Để xem hôm nay con có thể làm gì! Thế là nàng trầm ổn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về Vương Nam.
– “Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy?”. Vương Nam nắm chặt tay.
– “Mẹ thế nào? Lẽ nào mẹ không nên làm vậy sao?! Thế nào, bây giờ con còn muốn đánh mẹ, con thử xem!”. Mẹ Vương Nam nhìn thấy biểu tình của con trai, không khỏi nộ khí xung thiên.
Vương Nam chầm chậm thả lỏng nắm đấm, nhưng lại tự cào cấu mình.
– “Con điên rồi”. Mẹ xông lên cản cậu, lại bị Vương Nam dùng sức quăng đến sô-pha. Hiện tại cậu không khác gì dã thú bị thương, cậu không có chỗ phát tiết, chỉ có thể hành hạ chính mình. E rằng thế này sẽ dễ chịu hơn chút ít.
Mẹ Vương Nam bị dọa sợ, nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống. “Con làm gì vậy? Có phải con muốn bức mẹ tìm chết không? Mẹ đã làm gì chứ, không phải chỉ gọi một cuộc điện thoại sao?”.
– “Mẹ, mẹ biết không, một cuộc điện thoại của mẹ đã làm cho cha Lí Trọng xuất huyết não, hiện giờ còn nằm trong bệnh viện! Chuyện của bọn con tại sao phải liên lụy đến người ta a?”. Vương Nam khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Cậu không hiểu! Tại sao cậu và Lí Trọng chỉ đơn giản là yêu nhau, lại phiền hà đến nhiều người như vậy!
Tục ngữ từng nói, nam nhân không phải không rơi lệ, mà bởi vì chưa đủ bi thương. Ngày đó Vương Nam lại gào khóc một hồi. Cậu cảm thấy thật có lỗi với Lí Trọng, cũng thật có lỗi với người nhà của anh! Cậu căn bản không nên khờ dại tin tưởng vào thứ gọi là tương lai tươi sáng.
Cậu vùi mặt trong tay, khóc đến vai run rẩy, nước mắt từng đợt từng đợt rơi qua kẽ tay. Cậu muốn đem những nỗi buồn trong khoảng thời gian này khóc hết ra đi, cậu muốn đem những nỗi bàng hoàng của vài năm này khóc hết ra đi, muốn đem tất cả những ủy khuất khóc hết ra!
Mẹ Vương Nam ở một bên cũng lau nước mắt. Khoảng thời gian này, lệ nàng cũng không còn. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng dấp thương tâm của đứa con, nước mắt lại không nghe lời mà cuồn cuộn chảy xuống. Nàng không hiểu mình đã sai chỗ nào?!
Khóc đến mệt mỏi, Vương Nam mới vơi bớt. Cậu nghẹn ngào nói với mẹ: “Mẹ, con cầu mẹ một việc, mẹ đến thăm cha Lí Trọng đi, con không có mặt mũi nhìn bác ấy”. Nàng gật đầu, bởi đây cũng là điều nàng không ngờ đến.
– “Mẹ, con sẽ chia tay với Lí Trọng, mọi chuyện đã như thế này, không chia tay cũng không được….”. Vương Nam chôn mặt giữa hai tay, nước mắt lại rơi xuống.
– “Mẹ, con còn van mẹ thêm điều nữa. Qua khoảng thời gian này, mẹ về nhà trước đi. Con muốn một mình suy ngẫm mọi chuyện… Mẹ yên tâm, con sẽ chia tay với Lí Trọng. Hiện tại, con liền cảm thấy… cảm thấy có lỗi với người ta”. Vương Nam không nói được nữa, nước mắt lại tiếp tục chảy.
Nàng muốn an ủi con trai, nhưng lúc này mới phát hiện ra, mình và đứa con hiện tại đã xa cách đến hàng dặm.
– “Vương Nam, mẹ biết con khó chịu, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác. Chuyện này, có thể mẹ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mẹ cũng thực không biết kết quả sẽ như vậy”.
– “Mẹ, đừng nói gì nữa. Việc đã như vậy rồi, không ai có lỗi cả. Nếu có thì đó là do con ngay từ đầu đã không nên yêu Lí Trọng, để anh ấy yên ổn kết hôn. Hiện tại, lại làm cha anh ấy ra nông nỗi này, con có dùng cả đời cũng không bù đắp được! Hiện tại, điều con khó chịu nhất là, Lí Trọng thế nhưng lại không trách con lấy một câu, anh ấy cũng không nói chuyện mẹ đã gọi điện. Tất cả đều âm thầm chịu đựng. Nếu anh ấy trách mắng con vài câu, có lẽ con sẽ dễ chịu đối chút. Lí Trọng tốt với con như vậy đấy, nên con có hồi đáp bao nhiêu cũng không đủ. Hiện tại, con chỉ có thể rời xa anh ấy. Có lẽ như thế, cha Lí Trọng sẽ nhanh khỏe hơn. Con không thể tiếp tục tổn thương anh ấy, không thể…”. Vương Nam nức nở nói không hết câu.
Cậu đã hạ quyết tâm, mình vẫn là chia tay Lí Trọng đi, cậu đã không thể chống đỡ thêm được nữa…
– “Xin lỗi, Lí Trọng, xin lỗi… Em phải làm kẻ chạy trốn thôi”. Vương Nam không ngừng niệm trong lòng, nói một lần lại lau nước mắt một lần, nhưng làm thế nào cũng không lau hết nước mắt.
Bên ngoài, trời chầm chậm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...