Mẹ Vương Nam không biết mình đã trải qua đêm hôm đó như thế nào. Trong bếp, nàng nghe hết thảy những lời đáng sợ, “Đã nhịn hơn một tháng, chẳng lẽ vài ngày lại chịu không được?”, “Đợi lúc mẹ đi là ổn rồi”. Những lời này tựa như dao, khắc sâu vết thương trong lòng nàng. Lẽ nào Vương Nam Lí Trọng thực sự như điều mình nghĩ? Một đôi đồng tính luyến? Nàng không hiểu! Thực sự không hiểu!!
Đêm đó Vương Nam mất ngủ, cậu trở về phòng khách thì mẹ đã ngủ. Hiện tại Vương Nam không có dũng khí đối diện với mẹ. Cậu không biết phải giải thích với mẹ thế nào, từ đâu? Không còn cách nào khác ngoài việc ngả bài. Trời chầm chậm sáng, Vương Nam hạ quyết tâm sẽ thẳng thắn với mẹ.
Đến giờ cậu đi làm, mẹ vẫn không ra khỏi phòng. Đột nhiên Vương Nam cảm thấy sợ hãi, mẹ không phải nghĩ quẩn chứ?! Vừa nghĩ đến, cả người cậu như nhũn ra. Vương Nam gấp gáp đẩy cửa phòng, nhìn thấy mẹ vẫn nằm trên giường, đưa lưng về phía cửa. “Mẹ, mẹ không sao chứ?”. Nàng không quay đầu, chỉ đơn giản nói: “Mẹ hơi nhức đầu, con đi làm trước đi”. Vương Nam nhẹ nhàng khép cửa, hiện tại mẹ con hai người đều không biết nên nói gì.
Vương Nam chậm rãi rời nhà, mẹ càng trầm tĩnh càng khiến cậu lo lắng. Không khí yên bình trước cơn bão thực đáng sợ.
Ngày đó, Vương Nam không ngừng giãy dụa. Một hồi nghĩ muốn thừa nhận chuyện tối qua, một hồi lại muốn phủ định. Cậu muốn gọi điện cho Lí Trọng, nhưng lại từ bỏ. Cậu không muốn Lí Trọng thêm lo lắng.
Mất hồn mất vía hết một ngày, chiều về đến nhà, tâm trạng cậu hệt như đứa bé gây gổ bên ngoài, không dám về vì sợ mẹ trách cứ. Chẳng qua hiện tại đã trưởng thành, mọi chuyện đều nên tự mình đối mặt.
Về đến nhà, Vương Nam thấy mẹ đang làm cơm, không phải đang âm trầm ngồi đợi như tưởng tượng cảu cậu. Dù thế nào, Vương Nam cũng đã chuẩn bị tâm lý thú nhận với mẹ,.
– “Về rồi à, mau chuẩn bị đi ăn cơm”. Mẹ bình tĩnh nói chuyện.
– “Con chưa đói, đợi một lát nữa đi”. Vương Nam tận lực vờ như không có gì.
– “Còn một món nữa là xong rồi, đợi mẹ xào xong là có thể ăn”.
Vương Nam rề rề rà rà thay đồ, hiện tại cậu lại bắt đầu muốn từ bỏ ý nghĩ thú nhận.
– “Mau đến đây, ăn cơm”. Mẹ bày biện một bàn ăn, sau đó ngồi xuống.
Vương Nam cũng ngồi theo. Hai mẹ con không ai nói gì, lặng lẽ ăn cơm. Cơm nước lúc này với Vương Nam đều nhạt như nước ốc, vì không có tâm tình.
– “Vương Nam”.
– “Ưm?”. Vương Năm căng thẳng.
– “Vài hôm nữa con đi xem mắt đi”. Mẹ Vương Nam nói không nhanh không chậm.
– “Xem ai?”. Vương Nam đình chỉ mọi động tác.
– “Không phải mẹ từng nói qua sao. Học trò cũ của mẹ, tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ, hiện đang là phiên dịch viên. Một người rất xinh đẹp. Mẹ nghĩ hai đứa rất đẹp đôi, nên đi nhìn xem”.
– “Mẹ, con nghĩ hay là thôi đi”. Vương Nam cúi đầu ăn.
– “Tại sao? Không gặp sao lại biết không thích hợp?”.
– “Không phải không thích hợp. Mẹ, đêm qua chắc người đã nghe hết rồi”. Vương Nam ngẩng đầu nhìn mẹ.
Ánh mắt mẹ thoáng qua một mạt đau đớn, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh.
– “Nghe gì? Con muốn nói gì với mẹ?”.
– “Mẹ, có chuyện con một mực muốn thành thật, nhưng lại không đủ dũng khí”.
– “Vương Nam, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại nói”.
Vương Nam buông bát đũa, thực sự cậu ăn không nổi nữa. Mẹ không nhanh không chậm ăn hết bữa cơm. Nàng biết rõ con trai muốn nói gì, tuy nàng đã đoán được hết thảy, nhưng người làm mẹ vẫn tình nguyện không muốn nghe sớm.
– “Con nói đi”. Mẹ hệt như thẩm phán đợi tuyến án phạm nhân.
– “Mẹ, đêm qua chắc người cũng nghe được hết rồi. Con và Lí Trọng, là loại quan hệ hệt như trong sách miêu tả. Bọn con là thật tâm yêu đối phương, mẹ, con đến bây giờ cũng chưa làm gì cằng bậy. Cả hai đều một mực né tránh, nhưng tránh không được. Cũng vì con, nên Lí Trọng mới chia tay cô gái kia”. Vương Nam không dám nhìn mẹ, cúi đầu gian nan nói hết lời. Cậu biết rõ những lời này của mình tổn thương mẹ như thế nào.
– “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”. Giọng nói mẹ có chút run rẩy.
– “Hơn ba năm rồi”.
Nửa ngày sau vẫn không thấy mẹ lên tiếng, Vương Nam ngẩng đầu, thấy mẹ lặng lẽ lau nước mắt.
– “Mẹ, thật xin lỗi. Con hiểu tâm tình hiện tại của mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi, cũng rất có lỗi với ba. Nhưng là con không thể khống chế bản thân, con cũng không biết vì sao mình lại yêu Lí Trọng nhiều đến như vậy… Bọn con đã bàn xong rồi, nếu mẹ không thể chấp nhận, bọn con sẽ chuyển đến thành phố khác, hoặc là xuất ngoại. Con sẽ đi rất xa, mẹ cứ xem như là con đã chết đi…”.
‘Ba’ một tiếng, mẹ vừa đánh Vương Nam một bạt tai. Hai gò má mẹ vãn còn chưa khô nước mắt, nhưng mặt đỏ bừng. Trong mắt nàng đều là phẫn nộ. Lời nói của Vương Nam đã chọc giận nàng. Đứa con kiêu ngạo không chịu thua kém ai, lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
– “Vương Nam, đây là những lời con muốn nói?! Con nói xem, mẹ cực cực khổ khổ nuôi con đến ngày hôm nay, là để nghe những lời như vậy sao?”.
– “Mẹ, mẹ muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần người hết giận là được rồi. Đừng để ảnh hưởng đến thân thể”. Vương Nam bị bộ dáng của mẹ dọa sợ, cậu thực sợ mẹ tức giận sẽ phát tác bênh tim.
Mẹ Vương Nam lại khóc, đây là đứa con từng khiến nàng tự hào sao? Đây là đứa con mỗi khi gặp ai mình cũng khoe nhu thuận hiểu chuyện sao? Nhưng đứa con này, lại làm ra một chuyện mình không thể tưởng tượng nổi. Nó nói nó thích nam nhân, hơn nữa còn vì thế mà tình nguyện không quan tâm nàng!
– “Vương Nam, con sao lại khiến mẹ đau khổ như vậy? Mẹ làm sao đi gặp ba con? Nếu con còn muốn nhận ta là mẹ, thì hãy mau chia tay đi. Bằng không, mẹ cũng không cần đứa con như con”. Mẹ Vương Nam vừa khóc vừa nói.
Nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy, Vương Nam nghẹn ngào: “Mẹ, mẹ có biết con đã lo sợ thế nào khi biết mình thích Lí Trọng không? Con không dám tâm sự với ai, kể cả mẹ. Con chỉ yên lặng thừa nhận tất cả. Cũng có lúc, bọn con cố gắng chia tay. Thế nhưng, mẹ, bọn con không tách ra được. Người liền tha thứ cho bọn con, chấp nhận bọn con đi…”.
– “Không được! Trừ khi ta chết đi, còn không, ta sẽ không bao giờ chấp nhận. Vương Nam, ngày mai con chuyển những lời này đến Lí Trọng đi, nếu con không nói, ta sẽ đi. Sau đó cùng mẹ chuyển về nhà cũ mà sống đi”.
– “Me—“. Vương Nam còn muốn khuyên can mẹ.
– “Không cần nói thêm nữa, đây là ý kiến của mẹ. Vương Nam, con phải nhớ kỹ, không gì là không thể lãng quên. Bây giờ con còn trẻ, nên nhìn nhận tình cảm rất sâu đậm. Nhưng con phải biết rằng, tình cảm là thứ hôm nay có ngày mai không, sẽ quên rất nhanh. Hơn nữa xã hội sẽ chấp nhận chuyện hai người sao? Con nói con nghĩ kĩ rồi, xuất ngoại hoặc chuyển thành phố, nhưng hai đứa có thể yêu nhau bao nhiêu năm? Những kẻ kết hôn rồi lại li hôn, ai ban đầu chẳng yêu đến chết đi sống lại? Huống chi tình cảm hai người lại không được pháp luật bảo vệ. Cứ cho là con yêu Lí Trọng đi, nhưng như thế thì thế nào? Hai người thực sự sẽ sống với nhau đến già? Về già đến một đứa con cũng không có, con muốn cô đơn cả đời sao?”.
– “Mẹ, lời mẹ nói con đều hiểu. Con là yêu lần đầu nên mới vậy, nhưng Lí Trọng thì không phải. Anh ấy vì con, mới chia tay bạn gái sắp kết hôn. Anh ấy vì con, mới mạo hiểm không ít lần. Mẹ, có lẽ trong tương lai bọn con sẽ chia tay, Lí Trọng cũng có thể yêu người khác. Nhưng vừa nghĩ đến những việc anh ấy làm cho con, con nghĩ dù có yêu một lần, rồi cô đơn trọn đời cũng đáng.”
– “Được rồi, Vương Nam, vậy thì mẹ đi”.
– “Mẹ!”. Vương Nam vội vã quỳ xuống. “Con van cầu người đừng đi tìm Lí Trọng. Chuyện bọn con cứ để bọn con tự giải quyết đi”.
– “Con đứng lên ẹ! Nam nhân nhà họ Vương sẽ không quỳ gối vì những chuyện như vậy”.
– “Người này cái gia hỏa không có tiền đồ”. Mẹ Vương Nam lại tát cậu. “Muốn quỳ thì cứ quỳ đi, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bao giờ chấp nhận. Nếu con không cắt đứt, ta sẽ tự làm”. Mẹ Vương Nam về phòng, sập cửa thật mạnh. Lưu lại Vương Nam đỡ đẫn quỳ tại phòng khách— dưới ánh đèn nhìn cậu càng thêm bất lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...