Tối hôm sau, Vương Nam mặt ủ mày chau đi hẹn hò. Điền Bân đến trước, thấy Vương Nam vào liênf vẫy vẫy tay.
– “Cậu đến lâu rồi sao? Lát nữa có một người bạn cũng đến”. Vương Nam ngồi xuống.
– “Tôi vừa mới đến thôi. Bạn? Có ổn không?”. Điền Bân thoáng chút thất vọng.
– “Không sao đâu, cô gái này là bạn thân của tôi”. Vương Nam nhận thấy tâm tình biến hóa của Điền Bân. Một hồi sau, Liễu Dược Dược đến, nhìn thấy trên bàn có người khác, cũng mất hứng. Vương Nam giới thiệu hai người xong liền gọi món. Mọi người ăn đến rầu rĩ. Vương Nam bởi vì chuyện tương lai với Lí Trọng. Liễu Dược Dược vốn muốn cùng Vương Nam tâm sự chuyện tình cảm, nhưng có người lạ ở bên cũng không tiện nói. Điền Bân lại mắc kẹt giữa hai người, chẳng biết nói gì.
Được một lúc, Vương Nam phát hiện bầu không khí có chút ảm đạm, mới bắt đầu khuấy động.
– “Liễu Dược Dược, cô không phải muốn học tiếng Anh sao? Sau này có thầy Điền dạy cho cô là được rồi”.
– “Đừng gọi tôi là thầy Điền. Chúng ta tuổi không cách biệt lắm, gọi tôi Điền Bân đi”.
Liễu Dược Dược không nói gì. Điền Bân thấy thế chen vào: “Đi a, nếu có thời gian thì tìm tôi, tôi sẽ tận lực dạy cô”.
– “Anh đừng nghe Vương Nam nói càn, tôi sao có thời gian rỗi mà học ngoại ngữ? Học tiếng Trung thôi là đủ rồi”.
– “Cô làm gì không có thời gian? Bận thất tình?”. Vương Nam chế nhạo.
– “Cậu uống nhiều rồi. Hay là hôm nay lại quên uống thuốc?”. Liễu Dược Dược châm chọc.
Vương Nam bị Liễu Dược Dược trách móc chỉ ngây ngô cười. Điền Bân trước mắt cũng khiến cô cảm thấy ác cảm. Rốt cuộc ăn xong bữa cơm, Điền Bân còn muốn đi chơi tiếp. Nhưng Vương Nam nói muốn đưa Liễu Dược Dược về nhà, liền từ chối.
– “Tôi thấy thầy Điền cũng không tệ, nếu không tôi giới thiệu cho cô”.
– “Thôi cậu giữ ình đi. Tôi thấy hắn cũng có ý tứ với cậu”. Liễu Dược Dược bực bội Vương Nam nhiều chuyện.
Vương Nam lúng túng cười hai tiếng, “Đừng nói mò. Tôi chỉ muốn là bà mối se duyên, cô còn không cảm kích”.
– “Vương Nam, tôi bây giờ cũng không phải gái ế lỡ thì, phiền cậu sau này đừng nhọc công thu xếp đối tượng xem mắt cho tôi nữa. Cậu lo mà tìm bạn gái ình đi”.
Vương Nam cũng cảm thấy mình lắm miệng, khó trách Liễu Dược Dược có chút khó chịu.
Xuống xe, Liễu Dược Dược mới nhớ ra chuyện trọng yếu. Nàng lấy ra một thiệp hồng, “Cuối tuần này chị Đổng kết hôn, chị ấy nhờ tôi đưa thiệp cho cậu”.
– “Chị Đổng kết hôn? Với ai?”.
– “Nói nhảm! Với bạn trai chứ với ai. Trương gì gì đấy”.
– “A? Bọn họ kết hôn thật sao?”.
– “Hôm nay cậu quên uống thuốc thật sao? Toàn nói điều kì quái khó hiểu, không thật chẳng lẽ họ kết hôn giả?”.
– “Nga, không phải. Tôi chỉ là không ngờ nhanh như vậy”. Vương Nam cũng biết mình lỡ lời.
– “Lúc đó đừng quên đi. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, đến lúc đó cậu đừng quên mang theo thiệp mời. Được rồi, cậu về đi”.
– “Ai, tôi không đi đâu. Nhờ cậu mang phong bì đến hộ là được rồi”. Vương Nam không muốn nhìn thấy cuộc hôn nhân giả tạo của Đổng Khiết.
– “Vương Nam, cậu làm sao vậy? Cậu có thành kiến gì với chị Đổng sao? Người ta từng đối đãi với cậu không tệ. Đừng vô tình vô nghĩa như vậy”.
– “Không phải, thời gian này tôi thực sự rất bận. Vài hôm nữa tôi mang tiền qua cho cô”.
– “Cậu tự lo đi”. Liễu Dược Dược không hiểu thái độ của Vương Nam.
Trên đường về nhà, Vương Nam thậm chí còn nghĩ sẽ gọi điện cho Đổng Khiết, chẳng qua sau đó lại liền phủ định suy nghĩ. Mình phải nói thế nào? Lẽ nào nói Trương Chí Vĩ là gay? Thôi, lời này cậu không nói ra miệng được. Hiện tại, cậu chỉ có thể mong Đổng Khiết hạnh phúc, cũng mong Trương Chí Vĩ sẽ rũ bỏ quá khứ, an ổn qua ngày cùng nàng.
Về đến nhà, Lí Trọng cũng không gọi điện đến, xem ra đêm nay anh không ghé qua. Hôm trước, hai người nói chuyện thật lâu, đối với tương lai, hai người vẫn kiên định rằng nếu không ổn thì cao chạy xa bay. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, hiện tại không phải nói muốn đi là sẽ đi được. Sự nghiệp của Lí Trọng, nếu phải di dân ra nước ngoài, anh sẽ làm gì? Vương Nam cũng vừa khởi nghiệp, sau khi rời khỏi sẽ sống ra sao? Ai cũng muốn có tình yêu, nhưng cũng không thể quên đi bánh mì.
Ngày mới lại đến, ngày lặng lẽ trôi. Nhưng tâm tình Vương Nam lại xao động, cậu hiếm khi gặp Lí Trọng, nhưng lúc tâm tình không vui, càng không muốn gặp anh. Mỗi ngày vẫn mệt mỏi vùi đầu vào công việc như trước, mỗi tuần vẫn học Anh văn đều đặn hai buổi. Cậu nhìn không thấy tương lai, nên chỉ có thể nắm bắt hiện tại.
Trái lại, Điền Bân lại rất thường xuyên gọi cho Vương Nam. Không phải rủ cậu đến nhà sách, thì cũng nhờ vả tư vấn nội thất. Vương Nam chầm chậm cảm giác, Điền Bân như có như không mượn cớ tiếp cận mình. Vương Nam không dám nghĩ Điền Bân cũng là người như thế, lẽ nào trên người mình có vị đồng tính lắm sao? Tại sao vây quanh mình không có mấy nam nhân bình thường? Vương Nam có cảm giác này, liền chầm chậm né tránh Điền Bân. Cậu vốn định hết khóa 3 tháng sẽ thôi học.
Nhìn Vương Nam ngày càng xa lánh, Điền Bân khổ não. Kỳ thực Vương Nam cũng tự hổ thẹn trong lòng, Điền Bân mang đến cho cậu rất nhiều cảm giác thoải mái. Hai người có nhiều sở thích chung, nên có thể là bạn bè tốt. Nhưng nếu để mối quan hệ này tiến xa hơn, Vương Nam không chấp nhận. Đời này, ngoài Lí Trọng có thể khiến cậu yêu say đắm, phỏng chừng sẽ không có người thứ hai xuất hiện.
Khi trời ấm lên, khóa học ba tháng của Vương Nam cũng chấm dứt. Ngày đó, Điền Bân sau khi giảng xong, nói lời tạm biệt lớp, hi vọng có thể gặp mọi người ở khóa sau. Lớp học đều cười vui vẻ, bởi sau ba tháng, lớp học hai mấy người chỉ còn lại vài người, có thể thấy không quá nhiều người kiên trì với ngoại ngữ.
Ra khỏi phòng học, Điền Bân gọi Vương Nam đến bên ngoài ngồi chốc lát. Vương Nam nghĩ cậu quen biết Điền Bân cũng là một loại duyên phận, gần đây mình lại hay né tránh khiến đối phương khó nghĩ, liền đống ý. Hai người tìm một quán nước, nhạc du dương, ngọn đèn lờ mờ để phiếm chuyện.
– “Vương Nam, gần đây cậu dường như có chút lẫn trốn tôi?”. Điền Bân mất tự nhiên cười nhìn Vương Nam.
– “Không có, công ty bận nhiều việc quá, khiến tôi không còn tâm trạng chơi bởi. Cậu đừng nghĩ nhiều”. Vương Nam ngắm nghía ly bia, tận lực tỏ vẻ đáng tin.
– “Haha”. Vương Bân cúi đầu nhẹ nhàng cười, “Ai, Vương Nam, tôi hỏi cậu một chuyện được không?”.
– “Được”.
– “Tại sao đến giờ cậu vẫn không có bạn gái?”.
Câu hỏi này khiến mắt Vương Nam lóe ra một tia hoảng loạn, chẳng lẽ Điền Bân này đã biết được tính hướng của mình?
– “Chưa tìm ra người thích hợp. Còn cậu? Cũng không có sao?”.
– “Tôi không có bạn gái, tôi là gay. Gay, cậu hiểu chưa? Đã là đồng tính luyến, tôi chỉ thích nam nhân”. Không ngờ Điền Bân thẳng thắn như vậy, Vương Nam thất thố.
– “Cậu rất giật mình phải không? Kỳ thực tôi sớm muốn nói cho cậu biết, nhưng vẫn sợ sẽ dọa cậu. Cậu ổn chứ?”.
– “Không không, tôi không sao. Rất tốt, rất tốt”. Vương Nam hỗn loạn.
– “Vương Nam, tôi rất thích cậu. Hôm nay tôi thẳng thắn, hi vọng cậu đừng quá để tâm. Nếu cậu không thể tiếp nhận, tôi vẫn hi vọng chúng ta có thể là bạn bè”. Điền Bân thoải mái nói.
– “Cảm ơn cậu đã yêu mến tôi. Nhưng xin lỗi, tôi không thể đồng ý”.
Mắt Điền Bân thoáng thống khổ, cậu hớp một ngụm rượu, che giấu tâm tình, “Không sao, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”.
Vương Nam gật đầu. Hình như cậu đã nói sai điều gì đó.
Đêm đó, Điền Bân tâm sự rất nhiều, về mối tình đầu, về những mối tình đã qua. Vương Nam không khỏi hiểu kì hỏi, người nhà cậu biết không?
– “Biết rõ. Lúc vào cấp 3, tôi đã nói rõ với cha mẹ”.
– “A?”. Vương Nam không ngờ trên đời lại có cha mẹ khoan dung như vậy.
– “Vậy hiện tại họ cũng không ép cậu kết hôn”.
– “Không có. Mẹ tôi rất tốt, mỗi lần tôi mang bạn trai về nhà, bà còn giúp tôi tư vấn tình cảm”.
Trách không được Điền Bân lại lớn mật biểu lộ như vậy. Gia đình ủng hộ, khiến Điền Bân không hề ngần ngại yêu đương, càng không cần giấu diếm. Không như Vương Nam, lúc nào cũng cố gắng che giấu bí mật. Bởi vì che giấu nên tâm lý càng không thoải mái. Vương Nam chưa từng nghĩ trên đời có thể thoải mái thú nhận với mọi người mình là gay. Trong suy nghĩ của cậu, gay đồng nghĩa với việc phải mang mặt nạ mà sống.
Đêm đó, Điền Bân thản nhiên cho Vương Nam thấy một phương diện khác của đồng tính, cũng nhìn thấy một loại hi vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...