Sau khi Từ Đan Lôi rời đi, Lí Trọng cầm phong thư nàng để lại, bần thần thật lâu. Người yêu 8 năm của mình, lại dùng cách này để giã biệt, tuyệt nhiên không phải là chuyện khiến anh có thể thoải mái. Vài năm gần đây, kì thực Lí Trọng đã không còn cảm giác tình nhân với nàng. Nàng giống như một người thân trong gia đình hơn. Lúc Vương Nam xuất hiện, Lí Trọng mới cảm giác được thế nào là yêu. Vương Nam khiến anh cảm thụ thế nào là hạnh phúc, còn Từ Đan Lôi lại cho anh biết thế nào là trách nhiệm. Lúc Lí Trọng vui dương chuẩn bị gánh trách nhiệm, thì lại lỡ lời làm tổn thương mọi người.
Vết thương đã thành hình, cũng không thể vãn hồi. Lí Trọng chỉ có thể tự mình lặng lẽ thừa nhận hết thảy. Anh cũng không gọi điện cho Vương Nam.
Đã có lúc, ca sĩ Ngả Kính còn ca “1997, mau đến đi”. Năm 1997, nói đến là đã đến. Hơn nữa còn đến nhanh hơn tưởng tượng của mọi người. Một năm đó, Vương Nam có chút hỗn loạn. Cậu chia tay Lí Trọng, Lí Trọng chia tay Từ Đan Lôi. Cuối năm đó, cậu lại còn thôi việc. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến người ta không khỏi bất ngờ mà cảm thán.
Đến đầu mùa đông năm ấy, Vương Nam mới biết tin Lí Trọng chia tay Từ Đan Lôi.
Ngày đó, Liễu Dược Dược còn mang theo khuôn mặt kinh ngạc hỏi Vương Nam: “Cậu biết không? Lí Trọng và chị Từ chia tay rồi!”. Vương Nam bất ngờ, tim còn có cảm giác ngừng đập, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu nghe ai nói? Sao bọn họ lại chia tay?”.
– “Không ai nói, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn? Thực sự rất kì quái”. Liễu Dược Dược mơ hồ trả lời.
– “Rốt cuộc là cậu nghe ai nói? Là sự thực sao?”. Vương Nam sốt ruột.
– “Cậu bình tĩnh nghe tôi kể a. Hôm nay tôi gặp chị Từ, hỏi nàng lúc nào kết hôn. Nàng nói chia tay rồi. Tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà truy hỏi, chỉ có thể an ủi vài câu. Chị Từ cũng không nói gì thêm”.
– “Vậy sao? Thế thì là thật rồi”. Vương Nam đăm chiêu.
– “Được rồi, chị Từ còn hỏi thăm cậu nữa, hỏi cậu đến giờ vẫn không liên lạc gì với Lí Trọng sao?”.
– “Rồi cậu nói thế nào?”.
– “Tôi nói cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ gần đây hai người không gặp nhau nữa”.
– “Bọn họ chia tay khi nào? Sao lại thành thế a?”. Vương Nam thực sự muốn biết lý do.
– “Cũng vài tháng rồi. Chị Từ cũng không nói rõ, có vẻ chị ấy không muốn nói cho tôi biết”.
Vương Nam không nói gì, cậu còn đang mơ hồ không hiểu gì. Sao lại như vậy?! Lí Trọng chia tay Từ Đan Lôi.
– “Lí Trọng cũng thật là quá đáng, tôi cảm thấy chị Từ thật đáng thương, sao anh ta có thể làm vậy? Yêu nhau đã nhiều năm, lại còn sắp kết hôn thì chia tay. Nếu tôi là chị Từ thì có lẽ đã điên sớm rồi”. Liễu Dược Dược có chút tức giận.
– “Còn chưa biết mọi chuyện là thế nào, cậu cũng đừng đoán mò. Không chừng họ lại quay về với nhau ngay thôi”.
– “Đàn ông các người đều không có ai tốt đẹp! Thật may là cậu không giao du với Lí Trọng nữa, thật không ngờ anh ta lại là kẻ vô trách nhiệm như vậy”. Liễu Dược Dược tiếp tục chỉ trích.
– “Được rồi, đừng nói nữa. Cậu cũng đâu phải người trong cuộc, nói nhiều làm gì. Vài hôm nữa đi ăn với chị Từ đi, rồi hỏi xem mọi chuyện thế nào”. Liễu Dược Dược đi rồi, tâm tình Vương Nam vẫn không trở về bình thường được. Lí Trọng chia tay Từ Đan Lôi! Ba tháng qua đã xảy ra những gì? Không phải lí do là mình chứ? Sao lại có thể như vậy? Từng câu hỏi không ngừng bủa vây tâm trí Vương Nam. Vương Nam ban đầu nghĩ mọi chuyện không phải do mình, bởi theo cậu biết, nếu vậy thì hai người họ đã sớm chia tay. Còn tân trang nhà cửa cho đám cười làm gì? Nếu có liên quan đến mình, lẽ ra sau khi chia tay, Lí Trọng đã gọi điện cho cậu, chứ không im lặng đến tận bây giờ. Chẳng lẽ mọi chuyện là do Từ Đan Lôi phát hiện Lí Trọng có cô gái khác? Nếu chuyện này là sự thực, cậu cũng sẽ oán giận Lí Trọng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong vài năm qua, cậu thực sự không thấy có cô gái nào thân mật với Lí Trọng. Anh chỉ thỉnh thoáng những khi đi karaoke mới vui vẻ một chút với các cô gái tiếp tân. Càng nghĩ, Vương Nam càng khó hiểu, không biết nguyên do bắt đầu từ đâu. Nhưng chắc chắn, Vương Nam cũng không chút mừng rỡ khi nghe tin này, cậu không muốn nhìn thấy Lí Trọng suy sụp. Sao hai người lại có thể chia tay dễ dàng như vậy?
Vương Nam muốn gọi điện cho Lí Trọng, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Nếu bây giờ gọi điện, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Lí Trọng không cho cậu biết mọi chuyện, có lẽ anh có suy nghĩ riêng của mình, nên Vương Nam càng không thể đường đột đi hỏi người ta.
Một ngày đó, trong đầu Vương Nam miên man những cậu hỏi. Lúc về đến nhà, cậu cũng không buồn ăn cơm. Vương Nam nằm trên giường, nhìn chằm chặp trần nhà. Tin tức hôm nay đã quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của cậu.
Sau lần quay về thành phố, Vương Nam chầm chậm cảm thấy Lí Trọng thực sự rời khỏi cuộc sống mình. Cậu lại bắt đầu dùng máy nhắn tin, liên lạc với bạn học trong thành phố, cậu bắt đầu chạy bộ, tập thể hình, cũng như bắt đầu thân thiết với Liễu Dược Dược hơn. Mọi chuyện tựa hồ đã đi vào quỹ đạo, nhưng tin tức ngày hôm nay lại đảo lộn tất cả. Hai chữ Lí Trọng lại gắt gao bao vây, khiến cậu không còn chỗ trốn tránh.
Đêm đó Vương Nam mất ngủ, cậu không ngừng nghĩ, mình và Lí Trọng, còn có thể quay lại sao? Lí Trọng đang thế nào? Từ Đan Lôi ra sao?
Vương Nam hỏi mãi, hỏi mãi nhưng vẫn không có đáp án.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...