Thời kì đó, với Vương Nam mà nói là một đoạn u u minh minh. Cậu không hiểu vì nguyên nhân gì, mà bản thân vẫn đặt hết tâm trí vào lần thiết kế này. Đến mức Liễu Dược Dược cũng thẳng thừng: “Vương Nam, lần này sao cậu dụng tâm quá vậy, người ta trả cậu bao tiền mà cậu phải liều mình như vậy?”.
Vương Nam cười nói: “Tôi lúc nào cũng sợ mình là kẻ vô dụng a”.
– “Vấn đề là cậu tiến bộ là được rồi, việc gì phải khổ cực vậy. Nói cho cậu biết, cậu chẳng để tôi phải làm gì, tôi với cậu cùng cấp a!”.
– “Được rồi được rồi, tôi mời chị ăn cơm là được chứ gì?“. Vương Nam cảm thấy bản thân có chút có lỗi với Liễu Dược Dược.
– “Đáng tiếc nha, chúng ta cũng không phải dân kì cựu, nếu không, cậu có thể đã nổi tiếng trong giới lắm a! Ai, cậu nghĩ xem chúng ta nên ăn gì đi!”. Liễu Dược Dược cười đến vui vẻ.
Qua thời gian trao đổi cũng Lí Trọng, phương án thiết kế rốt cuộc cũng được thông qua. Bản thiết kế này thực sự rất đặc biệt. Lúc vẽ, Vương Nam buông hết mọi thị hiếu đang thịnh hành, chỉ tuân theo cảm tính của mình mà sử dụng ánh sáng cũng một lượng lớn trang sức tạo thành một bản vẽ độc nhất vô nhị. Lí Trọng có chút lo lắng, anh biết bản thiết kế này hoàn toàn không hợp với số đông, phải chăng sẽ bị khách hàng thờ ơ?! Chẳng qua, cuối cùng anh cũng đồng ý phương án này.Thứ nhất là vì Vương Nam luôn kiên trì bảo vệ chính kiến, làm Lí Trọng cảm thấy khó bác bỏ được. Hai là vì thiết kế theo trường phải tối giản như thế, tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Lí Trọng thậm chí còn không cảm thấy giữa hai người chỉ là quan hệ công việc, mà hiểu được Vương Nam đã xem mình là bằng hữu. Còn mình thì sao? Những lúc gặp Vương Nam, Lí Trọng cảm thấy rất thanh thản, nói đúng ra là không nhọc lòng.
Bản thiết kế đã xong, tiếp đến là giai đoạn thi công. Vương Nam là giám sát thi công, cậu cơ hồ mỗi ngày đều đến công trường. Có đôi khi, Lí Trọng cũng đến. Hai người trao đổi một ít vấn đề về công trình. Lí Trọng rất bận, anh chỉ thường nói một câu: “Người anh em, mọi chuyện giao cho cậu” hoặc “Người anh em, cậu tự quyết định đi, tôi tin mắt nhìn của cậu” rồi liền đi. Điều này làm Vương Nam thường rơi vào tình trạng dở khóc dở cười. Nào có ông chủ nào như thế, thi công công ty của mình nhưng đều giao ột sinh viên mới ra trường? Chẳng qua, càng như thế, Vương Nam càng cảm thấy mình phải làm thật tốt công việc này.
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã hết một tháng. Đảo mắt đã đến cuối thu, vài cơn mưa thu đi qua, khí trời phương Bắc đã mơ hồ có hơi thở mùa đông. Khi công tác lắp đặt hoàn thành phần khung, Vương Nam lại lục lọi khắp nơi tìm cho ra những nội thất đặc thù mình yêu cầu. Tỷ như, Vương Nam cần tìm cành Bạch Dương khô đã trang trí cho tường. Loại cây này trên thị trường không bán, chỉ có thể ra ngoại thành tìm, Lí Trọng cũng biết nên đánh xe đến đưa cậu đi. Hai người hẹn sáng thứ hai sẽ khởi hành. Tối đó, Vương Nam ra khỏi văn phòng cũng đã hơn 9h tối. Mấy hôm nay, hắn bận tối mặt tối mũi tại công trường, nghĩ đến ngày mai lại về ngoại ô cùng Vương Nam, nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ, để trên người không còn mùi vị khác thường, cậu một mực là người theo đuổi vẻ hoàn mỹ.
Nghĩ như vậy, Vương Nam liền đến nhà tắm công cộng cạnh công ty. Hơn 9h tối, nhà tắm không nhiều người, khi trời đã bắt đầu lạnh, cậu chỉ muốn hung hăng ngâm trong nước ấm, đuổi đi hàn khí trong người. Trong nhà tắm chỉ còn một nam nhân, thấy Vương Nam đi vào, hai mắt hắn sáng ngời. 22 tuổi, người Vương Nam không một vết sẹo lồi, sau múi cơ bụng như ẩn như hiện, cơ ngực và bờ vai rộng tạo thành hình tam giác ngược xinh đẹp, đây là vóc dáng của thanh xuân. Vương Nam ngồi đối diện nam nhân, thả lỏng hai chân. Bộ vị ngả ngớn lõa lồ. Mấy hôm nay quá mệt mỏi, Vương Nam nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm từ từ thấm vào từng lỗ chân lông đầy khoan khoái. Dù nhắm mắt, Vương Nam vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của nam nhân đối diện, cậu có chút mất tự nhiên, vô thức khép hai chân lại. Vương Nam chỉ cảm thấy nam nhân này có chút quái lạ, vừa vào cửa đã nhìn mình chòng chọc. Nhiệt độ phòng tắm rất cao, Vương Nam cảm thấy da cũng bắt đầu nóng lên. Cậu mở mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt nóng rực của nam nhân, cậu vội vàng dời mắt, nhưng tầm mắt đối phương vẫn là nhiệt liệt du tẩu trên người cậu. Vương Nam thấp giọng mắng thầm một câu “Đồ bệnh, thôi, không tắm nữa”. Vương Nam đứng lên, khoát khăn tắm ra khỏi phòng. Nào ngờ nam nhân kia cũng theo đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...