Hôm sau, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần quán bar, Vương Nam liền sững sờ, mọi việc cứ thế mà diễn ra sao? Nhìn nam nhân bên cạnh, Vương Nam có chút lúng túng, cậu không biết, giờ phút này mình sẽ nói câu gì với Lí Trọng đầu tiên?
Vương Nam khẽ khàng đứng lên, đi vào nhà vệ sinh. Nhìn trong gương, khuôn mặt mình có vẻ dị thường tiều tụy. Kì thực, đêm qua Vương Nam không cách nào ngủ ngon giấc. Khi mới bắt đầu, cậu cùng Lí Trọng ôm nhau, một lát lại cảm thấy mỏi tay, thế là trở mình. Hai người liền tựa lưng vào nhau, sau đó Lí Trọng lại khoát tay qua người cậu, lặp lại vài lần, vừa mơ mơ màng màng, trời đã sáng. Cậu biết Lí Trọng cũng đã tỉnh giấc, cả hai rõ ràng đều không biết phải đối mặt với hiện tại như thế nào.
Vương Nam đơn giản thu thập một chút, mặc quần áo chuẩn bị ra về, Lí Trọng đột nhiên dặn một câu: “Đừng nói cho Từ Đan Lôi biết đêm qua chúng ta ở bên nhau”. Vương Nam “Úc” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, xoay người liền rời đi.
Hiện tại đã đến giờ làm việc, ánh nắng vẩy lên mặt đường, trên tán lá, trên mặt hồ, trên đường không ít người qua lại. Cách đó không xa có một xe bán sữa đậu nạnh nóng và quẩy, chim cũng ngừng hót trên cao. Cảnh vật tĩnh mịch như thế, tạo thành một bức họa mùa thu đẹp không tả xiết. Vương Nam hít sâu một hơi, mọi việc tối qua dường như là ảo mộng, nhưng cũng không phải mộng mà đã thực sự diễn ra.
Ngày đó, Lí Trọng chưa gọi điện cho Vương Nam, cậu cũng không gọi cho đối phương. Tan tầm, Liễu Dược Dược nói đêm nay chúng ta đi dùng cơm cùng bọn Lí Trọng đi. Bốn người bọn họ đã lâu không ăn tối cùng nhau. Vương Nam từ chối, bảo đêm nay hai ta cùng ăn được rồi, bọn họ gần đầy đều rất bận. Liễu Dược Dược đồng ý.
Hai người đến một quán cơm nhỏ gần công ty, trên bàn cơm, khuôn mặt Vương Nam trùng trùng tâm sự, thi thoảng trong đầu còn hiện ra vài hình ảnh đêm qua. Liễu Dược Dược nói: “Vương Nam, hiện tại tôi thực không thích đi ăn cùng cậu”. Vương Nam hiển nhiên nghe không rõ, ứng phó rằng: “Vậy sao? Tại sao?”. Liễu Dược Dược tiếp lời: “Tôi vẫn thích 4 người cùng ăn hơn, lúc đó cậu sẽ nói nhiều hơn, không buồn như bây giờ”.
Vương Nam nói: “Thật có lỗi, tối qua tôi ngủ không được, có chút đau đầu”.
– “Được rồi, mọi hôm đều là tôi đi cùng cậu, mới tách ra một đêm đã thành dạng này”.
Vương Nam lúng túng: “Không phải như cô nghĩ đâu, được rồi, uống đi”.
Liễu Dược Dược nói không sao, chỉ cần có Lí Trọng ở đây, Vương Nam sẽ nói nhiều gấp đôi, thi thoảng còn kể vài câu chuyện hài, khiến mọi người đều thoải mái cười to. Tỉ mỉ nghĩ lại, những khi ở bên cạnh Liễu Dược Dược, biểu hiện cậu cũng không tệ lắm. Không phải bản thân muốn che giấu, nhưng cậu thực sự không biết phải biểu hiện như thế nào. Những lời nói đẹp đẽ liền tiêu thất không tăm hơi trước mặt Liễu Dược Dược, chỉ có thể im lặng ăn uống.
Vương Nam về đến nhà đã hơn 9h. Vừa nãy, cậu uống 6 chai bia, Liễu Dược Dược lo lắng hỏi han. Vương Nam nói không có việc gì, chỉ muốn uống một chút. Ăn uống xong xuôi, Liễu Dược Dược muốn đưa Vương Nam về nhà, cậu nhất mực từ chối. Vương Nam lảo đảo mở cửa phòng, đêm qua không về nhà, thế nào gian phòng lại có cảm giác xa lạ đến vậy? Nhưng cảnh tượng đêm trước lại hiện về trong đầu, đó là lần đầu tiên của Vương Nam. Đối phương không chỉ là nam nhân, mà còn là người rất thân thuộc với mình. Cậu say mê những nụ hôn của Lí Trọng, say mê mùi vị Lí Trọng, chỉ là tiếp xúc nhau, cũng khiến Vương Nam bạo phát.
Cậu chán nản ném người lên giường, đêm vừa đến, Vương Nam liền nhớ Lí Trọng, nhớ đến phát cuồng. Cậu tắt đèn, trong phòng ngủ tĩnh mịch có thể nghe tiếng tim đập. Cũng vì an tĩnh, cậu có thể nghe rõ tiếng TV ầm ĩ từ gian phòng bên cạnh, cả những tiếng bước chân ngoài hành lang. Vương Nam chôn đầu vào gối, không biết vì sao, nước mắt lại chảy ra, đầu tiên là vô thanh, sau lại chậm rãi thành tiếng. Cậu vò đầu, tự mắng bản thân vì sao lại đem lòng yêu Lí Trọng? Cậu vừa khóc vừa tự thán: ta nhớ Lí Trọng…. Ta yêu Lí Trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...