Vài hôm sau trời mưa không dứt, tâm trạng Vương Nam cũng u ám tựa sắc trời. Hai người đã sắp một tháng không gặp mặt. Sau lần ăn cơm ấy, Vương Nam không gọi điện cho Lí Trọng nữa, Lí Trọng cũng không còn tin tức. Vừa mới bắt đầu, Vương Nam là tức giận. Sau một tuần, cậu vẫn là giận dỗi. Hiện tại, Vương Nam đã có chút nôn nóng bất an. Cậu nghĩ, có lẽ mình đã mất Lí Trọng thật rồi. Có lúc Vương Nam thật muốn gọi điện cho Lí Trọng, như rồi lại thôi. Thân ảnh Lí Trọng vẫn không ngừng lắc lư trong đầu cậu, nghĩ đến thôi Vương Nam cũng đã đủ hốt hoảng. Cậu là lần đầu biết yêu, đã vào đến giai đoạn say nắng cao độ, biểu hiện không khác gì người đau đầu mất ngủ, cơm nước không màng.
Mà Lí Trọng thời gian này cũng bắt đầu lạnh nhạt. Vương Nam không gọi điện, anh biết rõ cậu đang tức giận. Nhưng nếu anh gọi điện lúc này, đoạn tình cảm có thể sẽ chỉ càng mãnh liệt đến muốn đốt cháy cả hai thành tro! Đây là chuyện không tốt. Tuy anh muốn Vương Nam, nhưng Lí Trọng cũng muốn khống chế bản thân. Từ ngày tòng quân, Lí Trọng luôn nghĩ tình cảm cá nhân không kiềm chế được thì không bao giờ làm nên đại sự. Vài năm này, Lí Trọng không phạm bất cứ sai lầm nào trong tình cảm. Việc đối tốt với Vương Nam đã là anh bước sai, quyết khôgn thể tiếp tục sai lầm. Anh chuẩn bị rút lui.
Vừa lúc có chuyến công tác đến miền Nam, Lí Trọng có thể không ra mặt, nhưng anh vẫn quyết định lên đường. Lí Trọng là muốn đi giải sầu, sau đó lại chỉnh đốn suy nghĩ. Tháng bảy, miền Nam có chút nóng ẩm. Công việc thu xếp ổn thỏa, Lí Trọng cũng không vội quay về. Anh đi dọc biển, tìm một nơi ngồi xuống, bên tai chỉ còn tiếng sóng đanh vào bờ. Tâm trí Lí Trọng liền trầm tĩnh lại. Nhàn rỗi, anh lại tản bộ dọc bờ. Trên đường đi lại thấy vài cặp tình nhân đang khe khẽ trò chuyện, hoặc đang tựa vào nhau ôm ấp một phen. Nhìn thấy Lí Trọng, liền tránh ra. Lí Trọng gặp bọn họ sẽ liền nhớ đến Vương Nam. Không biết cậu đang làm gì?
Vương Nam cũng không biết Lí Trọng đi công tác. công trình phụ trách hoàn công, thời gian rảnh rỗi cậu cũng không biết ra ngoài cùng ai. Những ngày này cậu luôn về nhà sớm, đơn giản ăn cơm, không xem ti-vi liền đi ngủ. Khoảng thời gian này, Vương Nam luôn có thói quen lên giường sớm, tắt đèn. Trong bóng đêm lại nhớ đến Lí Trọng, sau đó chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Ngày đó, cậu gặp Lí Trọng trong mộng. Mộng vẫn là khung cảnh hai người thường xuyên ngồi uống rượu, Lí Trọng không hiểu vì sao lại muốn cắn cậu, Vương Nam liền cười cầu xin tha thứ. Trong lúc giãy dụa, cậu lại thấy anh lẳng lặng thâm tình nhìn mình, Vương Nam cũng lẳng lặng đối diện. Vương Nam muốn nói câu “Em yêu anh” với Lí Trọng. Cậu nghĩ anh cũng đang như thế, nhưng thế nào cũng không mở miệng. Trong mộng, Vương Nam cố sức biểu đạt nhưng không thốt nên lời, quýnh lên liền tỉnh. Tỉnh lại, Vương Nam một thân cô liêu, cậu thật hi vọng đây không chỉ là mộng.
Vương Nam trở mình, không biết hiện tại là mấy giờ. Ngoài cửa sổ, một mảnh hắc ám, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng xe qua đường. Bên ngoài trời lại mưa, tiếng mưa tí tách tí tách gõ vào màn đêm tịch mịch. Vương Nam lắng lặng nghe, cô độc lại tràn ngập. Đột nhiên, trong đầu lại vang lên tiếng ca:
Vì sao chúng ta phải vờ hạnh phúc
Vì sao lại sợ tâm sự bị người khác nhìn thấu
Vì sao đến một cốc bia cũng len lén về nhà uống
Vì sao cô độc cũng không dám thổ lộ
Vì sao lòng người lại khó lường như vậy
Vì sao những hạnh phúc chỉ còn là một mảnh trầm mặc
Vì sao chúng ta chỉ nguyện gặp nhau trong mộng
Vì sao anh không dám vươn tay cho em
Vì sao chúng ta phải vờ như không biết
Vì sao cô độc lại không thổ lộ
Đúng vậy, vì sao? Ngủ không được, cậu đứng lên mở đèn. Mới vừa qua 12h đêm, cậu đột nhiên muốn gọi điện cho Lí Trọng. Vừa nghĩ thôi tâm trạng đã kích động. Đúng, nhất định phải gọi. Nếu không, qua đêm nay, cậu không biết mình có còn đủ dúng khí không?!
Điện thoại thông, Vương Nam cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹn. Bản thân có thể nghe tiếng tim thình thích vang lên, vẫn không ai bắt máy. Ngay khi Vương Nam muốn từ bỏ.
– “Uy?”. Thanh âm trầm thấp của Lí Trọng truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...