Một chút lâu, hắn lại dáo dác rướn cổ dài xem động tĩnh trong phòng.
Vừa thấy, Bình Thụ Bạch có một chút kinh ngạc, bởi vì Trình Thành Ngữ vẫn còn nấu ăn trong bếp !
Có lầm hay không a? Hiện tại là mấy giờ rồi mà hắn còn nấu?!
Bình Thụ Bạch nhìn thời gian , đồng hồ báo thức trên tường chỉ mười một giờ mười lăm phút.
“Cậu nấu thức ăn tối sao?” Bình Thụ Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trình Thành Ngữ đang cằm cái muôi cố gắng phút chốc quay người lại, nhìn Bình Thụ Bạch liếc mắt một cái, thật không vui nói: “Anh đói bụng phải không? Em sẽ nấu xong rất nhanh,rất nhanh thôi.” Hắn vội vàng lau mồ hôi trên trán,sau đó quay đầu tiếp tục xào món ăn.
Nhìn thấy Trình Thành Ngữ cố chấp nhất định muốn nấu cơm cho hắn ăn,Bình Thụ Bạch nhất thời mềm lòng. Hắn phát hiện hắn thật không có cách làm như không thấy cố gắng của Trình Thành Ngữ, hắn thậm chí không thể đứng nhìn Trình Thành Ngữ sứt đầu mẻ trán lại...... mà không để ý đến hắn!
Vì thế, Bình Thụ Bạch tự động tiến vào phòng bếp.
“Anh nấu cho.” Bình Thụ Bạch một phen đoạt lấy cái muôi trong tay Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ vừa nghe học trưởng đòi nấu cơm cho hắn ăn, miệng cười đến không thể hợp lại.
“Một lần thôi, lần sau không được viện cớ này nửa.” Bình Thụ Bạch không muốn để cho Trình Thành Ngữ được voi đòi tiên, mỗi ngày, mỗi bửa đều muốn hắn nấu cho cậu ta ăn.
Muốn làm rõ ràng một chút, hắn Bình Thụ Bạch chẳng qua là anh kế của Trình Thành Ngữ , cũng không phải là nữ đầu bếp nhà hắn!
“Biết, biết.” Bất luận Bình Thụ Bạch nói cái gì,Trình Thành Ngữ hoàn toàn không có ý kiến, chỉ biết là gật đầu đồng ý.
Nói giỡn! Học trưởng nấu cơm cho hắn ăn! Như vậy rất hạnh phúc nha?
Trình Thành Ngữ ngoan ngoãn ở tại phòng bếp không có đi ra ngoài, nhìn Bình Thụ Bạch làm món ăn thơm ngon.
Tình cảnh này giống như bà xã đang chuẩn bị cơm chiều cho ông xã ăn nha! Trình Thành Ngữ si tâm vọng tưởng mộng đẹp, hắn bỗng dưng giật mình hình như cảnh tượng này thiếu cái gì.
Tầm mắt Trình Thành Ngữ nhìn chung quanh ngắm tới ngắm lui, lúc này mới nghĩ đến --
Tạp dề!
Đúng vậy, chính là thiếu tạp dề nha!
Trình Thành Ngữ chạy nhanh chạy tới lấy tạp dề, vội vàng đưa cho Bình Thụ Bạch.“Học trưởng, cho anh nè !.”
Bình Thụ Bạch quay đầu lại nhìn tạp dề một cái.“Cậu lấy cái này cho tôi làm gì?”
“Để tránh bị vây trúng nha!”
“Tôi không cần.” Mặc tạp dề kia vào rất là ẻo lả nha? Bình Thụ Bạch tính liều chết không mặt.
“Học trưởng, anh mới tắm đúng không?” Trình Thành Ngữ hỏi.
Thật ra không hỏi hắn cũng biết, bởi vì lúc học trưởng vừa mới đi qua bên người hắn,liền bay tới một mùi thơm! Học trưởng mới tắm xong căn bản là không nói cũng biết.
“Mới tắm thì thế nào?” Liên quan đến cậu chắc?
“Anh mới tắm xong lại xào rau, không sợ dơ quần áo à?” Trình Thành Ngữ cầm tạp dề chạy tới mặc cho Bình Thụ Bạch, còn nói với học trưởng: “Như vậy sẽ không sợ dính dầu mỡ lên quần áo nha!”
Trình Thành Ngữ bởi vì phải giúp Bình Thụ Bạch mặc tạp dề, cho nên khoảng cách hai người rất gần, rất gần, Bình Thụ Bạch dường như có thể ngửi được mùi vị trên người Trình Thành Ngữ.
Mùi vị trộn lẫn ánh mặt trời,tinh thần phấn chấn mang theo một tia mị lực......
Tim của Bình Thụ Bạch bởi vì tiếp cận mà đập thình thịch, thần kinh toàn thân buộc chặt giống như là dây cung được kéo căng,đụng vào sẽ đứt --
“Được rồi.” Trình Thành Ngữ giúp Bình Thụ Bạch mặc xong tạp dề, hắn ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn thấy......“Học trưởng,anh làm sao vậy?”
Mặt học trưởng thật là đỏ nha! “Học trưởng, anh có phải không khỏe?” Hắn chạy nhanh đến sờ lên trán Bình Thụ Bạch.
Tay hắn như là được truyền điện, đụng tới trán Bình Thụ Bạch làm Bình Thụ Bạch chấn động toàn thân, ngực đau nhói giống như có loại cảm giác động tâm nháy mắt lẻn qua ngực Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch không có quen với loại tình cảm quái dị như thế, đột nhiên vỗ vào tay Trình Thành Ngữ, trợn mắt nhìn về phía Trình Thành Ngữ quát: “Không được đụng tôi!”
Anh ấy làm gì tức giận với mình nha?
Trình Thành Ngữ vội vàng lấy tay ra, giải thích nói: “Em chỉ muốn xem anh có khỏe không thôi?”
“Tôi không có gì.”
“Nhưng mà mặt anh thật hồng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...