Tình Nhân Đệ Đệ

Cho đến Trình Thành Ngữ buông hắn ra,Bình Thụ Bạch chỉ tay vào mũi Trình Thành Ngữ tiếp nói “Cậu ”.

“Cậu, cậu, cậu...... Cậu tại sao đưa đầu lưỡi vào nha?”

“Người ta đã được sự đồng ý của anh nha!” Trình Thành Ngữ chạy nhanh đến giải thích.

“Tôi chỉ nói cho cậu hôn một chút.” Hắn nhớ rõ rất rõ ràng.

“Em chỉ hôn một chút mà thôi!” Người ta vừa rồi không có hôn người thứ hai,Trình Thành Ngữ nói hợp tình hợp lý.

Bình Thụ Bạch quả thực tức giận.“Hôn một chút tại sao vươn đầu lưỡi ra?”

“Không vươn đầu lưỡi làm sao hôn? Em sẽ không hôn.” Trình Thành Ngữ nói vô lại.

“Không! Đần muốn chết.” Bình Thụ Bạch tức giận đến tự mình làm mẫu cho Trình Thành Ngữ nhìn, hắn đưa một tay giữ đầu Trình Thành Ngữ,sau đó cúi miệng xuống hôn lên môi hắn.

Mặc dù hôn vẫn bình thường, một chút tình cảm mãnh liệt cũng không có, nhưng Trình Thành Ngữ vô cớ vô cớ được học trưởng hôn, quả thực là mặt mày mừng rỡ, sau đó kéo tay Bình Thụ Bạch nói: “Học trưởng, anh quá lợi hại! Anh không có vươn đầu lưỡi nhưng làm tim em đập thật mạnh nha!Anh sờ sờ, anh sờ sờ thử xem --”


Trình Thành Ngữ cũng không quản Bình Thụ Bạch chó chịu sờ hay không, cầm lấy tay Bình Thụ Bạch hướng về phía ngực hắn.

Tim hắn đập thình thịch, thật sự là rất nhanh.

Bàn tay Bình Thụ Bạch như là đụng tới nơi dẫn điện, đầu ngón tay giống như đụng phải điện, làm cho hắn ngực chấn động, hắn cuống quít bỏ tay Trình Thành Ngữ ra, không muốn gặp mặt hắn.

Trình Thành Ngữ cũng không có phát hiện Bình Thụ Bạch khác thường, chẳng qua muốn hỏi học trưởng có nghe thấy không,“Anh đụng đến không? Có phải đập rất nhanh hông?”

“Đúng,đúng!” Bình Thụ Bạch cảm thấy Trình Thành Ngữ phiền muốn chết, hắn không hiểu được tim đập nhanh không tốt sao,Trình Thành Ngữ làm sao vui như vậy?

“Học trưởng --” Trình Thành Ngữ lại gọi Bình Thụ Bạch.

Bình Thụ Bạch vừa nghe đến thanh âm này, loại ngữ điệu này, cả người đều cảm thấy sởn tóc gáy. “Cậu lại muốn làm cái gì ?”

“Anh cho em sờ một chút được không?”

“Không!” Bình Thụ Bạch dường như là thét chói tai cự tuyệt.

“Nhưng mà anh vừa mới sờ soạng em.”

“Đó là cậu lôi kéo tay của tôi,để cho tôi sờ .” Bằng không, hắn sẽ không đụng đến cậu ta nha.

“A, Vậy anh cũng kéo tay em đi, anh cũng cho em sờ một chút.” Như vậy mới “Có qua có lại” nha!

Bình Thụ Bạch trong lòng mắng Trình Thành Ngữ bị điên. “Anh không kéo tay cậu, cũng không cho cậu sờ đâu!”.

“Học trưởng, được rồi! Anh không cần nhỏ mọn như vậy --” Trình Thành Ngữ không ngừng van hắn.

“Không được.” Bình Thụ Bạch không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. “Chuyện này không thể thương lượng.”


“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy! Anh thử suy nghĩ thử xem, em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ.”

“Không cần lo lắng,anh sẽ không đáp ứng yêu cầu này của cậu.” Bình Thụ Bạch nói như đinh đóng cột.

“Em chỉ muốn sờ một chút, một chút mà thôi.” Trình Thành Ngữ lại ra chiêu bài với hắn, lại đưa tay làm khoảng cách chút xíu.

Lúc này đây, Bình Thụ Bạch cho dù chết cũng không chịu mắc mưu.

Hắn lập tức hôn một chút, lập tức sờ một chút, ai biết chờ hắn sờ soạng một chút lúc sau, Trình Thành Ngữ lại nghĩ ra cái gì một chút nửa nha?

Một chút lại thêm một chút, hắn sẽ nhanh thất than nha!

“Không cần, mặc kệ là hôn một chút hay là ôm một chút, sờ một chút, em cũng không muốn.” Trình Thành Ngữ nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Nhưng mà em rất muốn!”

“Cậu muốn là chuyện của cậu.”

“Học trưởng, thật tàn nhẫn! Anh xem học đệ chịu thống khổ như vậy, anh lại ngay cả một chút trắc ẩn cũng không có. Em vừa mới được mười sáu tuổi , vẫn là tiểu xử nam nha! Người ta vì anh bảo vệ cho thân trong sạch lâu như vậy, anh ngay cả cho người ta sờ một chút cũng không chịu!” Trình Thành Ngữ mắng Bình Thụ Bạch thật keo kiệt.

“Cái gì keo kiệt! Em cho là chỉ có em vẫn là xử nam sao? Học trưởng của cậu là tôi đã mười bảy tuổi , tôi còn không có oán tôi là xử nam,cậu oán cái gì?” Bình Thụ Bạch không đánh đã khai .


“Cái gì? Học trưởng, anh cũng là xử nam!” Trình Thành Ngữ cảm thấy rất kinh ngạc.

Bình Thụ Bạch nhìn vẻ mặt của Trình Thành Ngữ như thế, trong lòng thật sự rất không thích.

“Như thế nào? Tôi là xử nam, em không vừa lòng phải không?”

“Không không không! Em vui mừng còn không kịp, tại sao có chuyện không hài lòng học trưởng?! Học trưởng,anh không phải vì em, cho nên mới chậm chạp dâng ra lần đầu tiên của anh chứ?” Nếu là thật ngay cả trong mộng hắn cũng cười nha!

“Cậu suy nghĩ nhiều quá đi?” Bình Thụ Bạch thật sự chịu không nổi dáng vẻ tự kỷ của Trình Thành Ngữ . “ Tôi mới thích cậu gần đây, làm sao có thể --”

Bình Thụ Bạch phút chốc câm mồm, bởi vì, hắn đột nhiên nói cái gì nha ?

Mà vẻ mặt Trình Thành Ngữ lúc này giống như con mèo đi trộm đồ, cười giống kẻ trộm .“Em nghe được rồi --”

“Nghe được thì nghe, nếu tôi dám thích cậu, sẽ không sợ có người biết.” Bình Thụ Bạch làm bộ như không cần, Thật ra -- hắn là để ý , hắn căn bản là không nghĩ cho Trịnh Thành Ngữ biết hắn thích sớm như vậy.

Trình Thành Ngữ vừa nghe học trưởng có ý với hắn,cho nên hành vi của hắn càng liều lĩnh .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui