“Không.”
“Vậy ngươi hôm nay có ớt không?”
“Cũng không có.”
“A --” Trình Thành Ngữ vừa nghe đáp án của Bình Thụ Bạch, liền bắt đầu mừng thầm, nhưng mà ánh mắt hắn không cẩn thận ngắm, thế nhưng nhìn đến trong phòng bếp có một củ cà rốt!
“Học trưởng!” Trình Thành Ngữ sợ tới mức kinh thanh thét chói tai.
“Làm gì kêu lớn như vậy nha.” Dọa hắn nhảy dựng.
“Nhà của chúng ta vì sao có cà rốt?” Không thể a!
“Bởi vì buổi tối hôm nay chúng ta ăn cà rốt với trứng, cho nên sẽ có cà rốt.” Hỏi vô nghĩa.
“Không được! Tối hôm nay chúng ta không thể ăn cà rốt và trứng nha.” Trình Thành Ngữ cự tuyệt như đinh đóng cột.
“Vì sao không được?”
Bởi vì ăn những thực vật kích thích như cà rốt, tỏi hoặc ớt đỏ, hương vị học trưởng sẽ trở nên cay độc, mà hắn chán ghét loại hương vị này, không thích đâu nha.
“Em ghét nhất những món này .” Trình Thành Ngữ nhăn mặt, cho thấy hắn chán ghét.
“Cậu không thích thì đừng ăn!” Bình Thụ Bạch không để ý tới Trình Thành Ngữ! Kỳ quái, hắn không thích ăn thì đừng ăn…
“Vậy cậu để trứng lại cho tôi luôn.” Bình Thụ Bạch một chút cũng không để ý.
“Không được! Hôm nay chúng ta phải ăn -- ăn cá, ăn thịt.Em thích nhất uống sữa tươi .” Trình Thành Ngữ cười đến ngọt lịm.
“Chúng ta còn có thể uống chút xíu rượu trái cây.”
“Thật tốt quá, ta đi chuẩn bị rượu hoa quả.” Cứ như vậy, hắn còn chuẩn bị thuốc bỏ vào rượu hoa quả, chờ học trưởng lâm vào ảo cảnh, đến lúc đó hắn muốn làm gì thì làm , hắc hắc hắc!
Trình Thành Ngữ nhịn không được khe khẽ nở nụ cười.
Trình Thành Ngữ thật sự là rất đắc ý
???
Trình Thành Ngữ rốt cục đã quật ngã được Bình Thụ Bạch , nhưng mà--
Rất không may , buổi tối hôm nay học trưởng vẫn ăn cà rốt nếu không quá hoàn hảo. Dưới sự nổ lực chuốc nhiều rượu cho học trưởng uống. Hiện tại hắn cũng chỉ hy vọng cà rốt gặp phải rượu hoa quả, hương vị sẽ không biết đổi quá kỳ quái.
“Học trưởng, anh có nóng hay không?” Trình Thành Ngữ vỗ vỗ mặt Bình Thụ Bạch, nhìn hắn thần chí không tỉnh táo.
Bình Thụ Bạch cảm giác say, hơn nữa Trình Thành Ngữ còn bỏ thuốc vào rượu hoa quả, cho nên, hiện tại hắn căn bản là hỗn loạn.
“Học trưởng, anh có nóng không? Muốn em giúp anh cỡi quần áo ra hay không?” Trình Thành Ngữ hỏi bên cạnh lổ tai hắn.
Bình Thụ Bạch thấy buồn ngủ! Lại cảm thấy bên tai luôn có người nói nhảm! “Tránh ra! Tôi không nóng, không, không cỡi quần áo, không cần thoát,không cỡi quần áo......” Bình Thụ Bạch say khướt đánh mất tính cách.
“Ách --” Rồi sau đó, hắn liền mở miệng cười ha ha.
Trình Thành Ngữ thấy Bình Thụ Bạch đã say, hắn đành cố sức giúp cởi quần áo giúp Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch tiếp tục kháng nghị. “Không, không cỡi quần áo không cần thoát, cỡi quần áo......” Bình Thụ Bạch đưa tay vung loạn xạ .
Trình Thành Ngữ ngại tay hắn vướng bận, liền dùng dây lưng chính mình trói hai tay Bình Thụ Bạch lại.
“Tại sao,tại sao -- buộc, buộc tay của tôi?”
“Học trưởng ngoan, nghe lời nha! Không nên cử động.” Trình Thành Ngữ nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ bên tai Bình Thụ Bạch! Trấn an cảm xúc cùa Bình Thụ Bạch ,hắn thật đúng là nghe lời im lặng, lẳng lặng để cho Trình Thành Ngữ cởi xong quần áo.
Cởi bỏ cái áo sơmi, Bình Thụ Bạch lộ ra long ngực rắn chắc dưới ánh đèn hạ trở nên cực kỳ yêu dị, quỷ mị.
Trình Thành Ngữ muốn lập tức ôm lấy thân thể, nhưng mà -- hắn yêu học trưởng cho nên phải tôn trọng học trưởng. Nếu không được học trưởng chấp thuận, hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào một cọng lông của học trưởng.
“Học trưởng, anh cho em ôm anh một lần, hôn một chút được không?” Biết rõ thần chí Bình Thụ Bạch hiện tại không tỉnh táo, đùa giỡn như vậy có chút hạ lưu, nhưng mà vì có thể đụng được người Bình Thụ Bạch.
Hắn chính là muốn thừa dịp học trưởng không tỉnh táo phi lễ hắn.
“Học trưởng, anh cho em ăn ngực anh một chút được không? Em chỉ liếm một chút, nếu anh không có phản ứng em sẽ không hôn anh nữa, được không?” Trình Thành Ngữ đầy chờ mong hỏi.
Nhưng Bình Thụ Bạch không có trả lời, bởi vì hắn còn say rượu.
“Được không? Học trưởng, học trưởng -- học trưởng, được không --” Trình Thành Ngữ giở chút thủ đoạn, đẩy vai Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch thấy hắn làm phiền muốn chết.
Chán ghét! Hắn chỉ ngủ một giấc an bình thôi?
“Không nên làm ồn.” Bình Thụ Bạch rống lớn nói.
Hắn tuy rằng không tỉnh táo, nhưng mà vẫn uy nghiêm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...